Giọng nói của Vương Nhất trầm như sấm, tiếng của hắn vang vọng từng ngóc ngách trong toàn bộ lâu đài.
Rắc rắc rắc-----
Cửa sổ thuỷ tinh cũng vỡ tan tành, từng mảnh kính rơi xuống đất.
Mọi người trợn trừng mắt, tim không khỏi run lên. Trong phút chốc, họ đều cảm thấy khó thở vì áp lực từ sát khí nghịch thiên, thậm chí hồn phi phách tán.
Ngay sau đó, Lý Tuyết Nhi bỗng hoàn hồn, trên mặt cô ta lộ ra vẻ vui mừng.
“Là giọng của anh rể, anh rể không sao rồi!”
Hai tiếng anh rể khiến mi mắt của hai ba con Lý Tinh Sở giật mạnh rồi lập tức trợn tròn mắt.
Không còn nghi ngờ gì nữa, người mà Lý Tuyết Nhi gọi là anh rể chính là Vương Nhất. Rõ ràng anh ta đã sai đại ca của thế giới ngầm Lý Hổ đi giết Vương Nhất rồi mà, sao hắn ta vẫn còn sống?
Lý Tinh Sở nheo mắt nhìn chằm chằm Vương Nhất. Anh ta phát hiện cả người Vương Nhất không có vết thương nào, thậm chí quần áo còn không bị nhăn!
“Sao có thể?”
Lý Phan cũng rất sửng sốt, ông ta nhìn Vương Nhất mà không nói nên lời.
Lạc Thanh Thuỷ cũng không dám tin vào mắt mình, thậm chí bà ta còn dụi mắt nhìn lại, sau đó mới tin.
Ngoài hai người Vương Nhất và Lãnh Nhan ra, bên cạnh họ còn có một bóng người nho nhỏ.
Cô bé như được khắc bằng ngọc, mặc một bộ váy lolita đáng yêu như búp bê. Đó chính là con gái Vương Nhất, Vương Tử Lam.
Vương Nhất dắt tay bé rồi cứ thế đi vào bên trong vương tộc Yên Đô.
Người lớn dắt người nhỏ, mọi người không những không cảm thấy kỳ lạ, ngược lại trông còn vô cùng nhiệt huyết.
“Tử Lam có sợ không?”
Vương Nhất dắt Vương Tử Lam vào trong, sau đó cúi đầu dịu dàng hỏi bé.
Vương Tử Lam lắc đầu, đôi mắt long lanh tràn đầy kiên định: “Không sợ, Tử Lam muốn gặp mẹ thôi.”
“Được.”
Vương Nhất mỉm cười, sau đó anh nhìn về tấm biển lộng lẫy đang treo chính giữa toà kiến trúc tráng lệ. Trên đó có hai chữ rồng bay phượng múa.
Lý Thị!
Một tia sáng lạnh lẽo xẹt qua mắt anh: “Tôi rất ngứa mắt với hai chữ này!”
“Vâng, thưa thiếu chủ!”
Lãnh Nhan lập tức đáp lời, ngay sau đó, cô ta bước lên, bỗng xuất hiện trước tấm biển rồi đá mạnh một cái.
ầm-----
Trong phút chốc, tấm biển tượng trưng cho cốt lõi của nước H, cho vương tộc Lý Thị của Cửu Đại Yên Đô đã bị Lãnh Nhan một cước đá nát.
Từng mảnh vỡ của tấm biển rơi đầy ra đất, bụi bay mù mịt.
Bọn Lý Tinh Sở, Lý Phan khó tin trợn trừng mắt.
Lý Thị là vương tộc Yên Đô, từ thuở khai sinh đến nay, có ai lại dám đá vào như vậy?
Hôm nay chính là lần đầu tiên!
“Hiếp người quá đáng, mấy người tưởng nhà họ Lý này dễ bắt nạt lắm sao!”
Lý Phan lập tức nổi điên, ông ta tức tới mức nổi đầy gân xanh trên trán.
Hai mắt Lạc Thanh Thuỷ lại sáng lên: “Không ngờ cậu ta lại dám gỡ biển của nhà họ Lý ngay trước mặt người họ Lý. Tự cổ chí kim, chưa có ai dám làm như vậy!”
“Bây giờ phải xem, cậu ta có đủ thực lực và tự tin để xử lý không!”
Nghĩ xong, Lạc Thanh Thuỷ liền thò một tay vào túi, chuận bị gọi điện thoại.
Chuyện bây giờ đã liên quan tới vấn đề hôn nhân của cả nhà cháu gái lớn. Dù bà ta có đại diện nhà họ Lạc đứng ra cũng không ai dám nói. Nhưng nếu thật sự không ổn thì bà ta chỉ có nước gọi cho chị mình thôi…..
Một bên khác, Lý Tinh Sở đã không nhịn nổi nữa, sắc mặt anh ta cực kỳ u ám: “Ba, hắn ta chính là người đã cướp đi sự trong sạch của em họ. Không ngờ còn dám xông vào nhà họ Lý chúng ta, đúng là không đặt chúng ta vào mắt mà!”
Ánh mắt Lý Phan cũng loé lên: “Đúng vậy, nếu người này không chết thì hàng loạt kế hoạch tiếp theo của chúng ta đều không thể thực hiện!”
Đám người nhà họ Lý đứng đằng sau đều chung một chiến tuyến.
Nếu muốn gả Lý Khinh Hồng vào nhà họ Tần thì phải xoá bỏ mối quan hệ vợ chồng với Vương Nhất. Một trong những cách thực hiện điều đó chính là giết chết Vương Nhất rồi làm giấy chứng tử.
Nhưng bây giờ, Vương Nhất vẫn còn sống, vấn đề lớn rồi đây!
“Vương Nhất nhất định phải chết!”
Mọi người đều đồng lòng, đen mặt bước lên.
“Vương Nhất, cậu không ngoan ngoãn ở Thiên An mà dám tới vương tộc Yên Đô này à!”
Lý Phan bước ra lạnh lùng nhìn Vương Nhất, ông ta tức giận gầm lên.
Trước sự phẫn nộ của Lý Phan, Vương Nhất không chút hoảng sợ, ánh mắt anh quét qua tất cả mọi người: “Ai là Lý Tinh Sở?”
Lý Phan nổi điên tại chỗ: “Tôi đang hỏi cậu đó!”
Roẹt-------
Lời vừa dứt, một hòn đá sắc bén lia qua má ông ta. Mặt ông ta lập tức hiện lên một tia máu. Đam Mỹ Trọng Sinh
Giọng nói lạnh lùng của Vương Nhất vang lên.
“Kể từ bây giờ, tôi chưa hỏi tới mà ai dám trả lời thì ông ta chính là lời cảnh cáo.”
“Cậu!”
Trên mặt Lý Phan tràn đầy vẻ tức giận nhưng ông ta cũng không dám mở miệng.
Lý Tinh Sở đen mặt, anh ta và Vương Nhất đã nghe tới đối phương từ sớm nhưng tới hôm nay mới gặp nhau lần đầu tiên. Vậy nên anh ta không hề ngờ rằng, Vương Nhất lại mạnh như thế.
“Là tôi!”
Anh ta bỗng đứng dậy rồi nhìn về phía Vương Nhất: “Tôi biết tại sao anh lại tới đây.”
Ánh mắt Vương Nhất ghim chặt lên người anh ta, sự lạnh lùng khiến Lý Tinh Sở như rơi vào hầm băng.
“Biết thì tốt, vợ tôi đang ở đâu?”
Lý Tinh Sở không chút sợ hãi: “Quả thực em họ đang ở trong tay tôi, nhưng em ấy không thể quay về bên anh được.”
“Em ấy là cô chủ của nhà họ Lý, sau này còn phải gả cho cậu chủ của nhà họ Tần. Còn anh và con gái anh sẽ phải chết, thần không biết quỷ không hay!”
Lý Tinh Sở cười lạnh, vừa dứt lời, anh ta liền vỗ tay.
Ngay sau đó, rất nhiều vệ sĩ lao ra từ mọi hướng rồi bao vây ba người Vương Nhất, Lãnh Nhan và Vương Tử Lam.
Ánh mắt Vương Nhất hơi ngưng lại.
Những vệ sĩ xung quanh đều cao trên 1.9 và có cơ bắp cuồn cuộn, đặc biệt là bắp tay nhô lên rất rõ ràng. Trên người bọn họ còn có khí tức nhàn nhạt.
Vương Nhất không hề hoảng loạn mà chỉ ngạc nhiên trước tiềm lực của vương tộc Yên Đô.
Những vệ sĩ này đều là tinh anh. Nếu solo thì bọn họ có thể đánh ngang tay với đội lục chiến thuỷ quân, nhưng bây giờ họ lại tề tựu ở nhà họ Lý.
Hơn nữa, Vương Nhất hoài nghi đây chỉ là bề nổi của tảng băng chìm.
“Hahaha, thấy sao, anh có thích món quà mà tôi chuẩn bị cho anh không?”
Thấy Vương Nhất bị bao vây, Lý Tinh Sở cười lớn: “Tôi không biết anh đã thoát khỏi tay Lý Hổ thế nào, nhưng nếu đã dám xông vào nhà họ Lý thì anh nhất định phải chết!”
Những người khác cũng nhìn về phía Vương Nhất rồi cười lạnh như thể họ đã đoán trước được kết cục anh bị đánh chết.
Tuy nhiên, thay vì sợ hãi, Vương Nhất lại cười mỉa mai: “Đây là phần quà mà anh đã chuẩn bị sao, trùng hợp thật, tôi cũng chuẩn bị cho anh một phần quà tương tự!”
“Anh có ý gì?”
Nghe tới đây, nét mặt của Lý Tinh Sở lập tức thay đổi.
Vương Nhất không đáp mà chỉ quay đầu nhìn Lãnh Nhan rồi cười lạnh: “Mang lên đây!”
“Vâng.”
Lãnh Nhan tuân lệnh, sau đó mở cốp xe và lấy ra một vật hình lập phương dài.
Ầm------
Cô ta vứt vật đó ra trước mặt tất cả mọi người.
Trong phút chốc, mọi người đều sững sờ và nín thở.
“Đây là------“
Màu đỏ son, bên trong rất rộng rãi.
Đó là một cỗ quan tài màu đỏ.