“Chuyện này…”
Thấy nhà họ Bạch và nhà họ Đồng đều đồng loạt cúi đầu chín mươi độ, cảnh tượng trông rất hoành tráng khiến Lý Thiên Dương sững sờ một lúc, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Châu Mỹ Ngọc và Lý Mộng Đình đang quỳ trên đất cũng ngơ ngác, tình hình có hơi khác so với bọn họ tưởng tượng.
Theo bọn họ thấy thì nhà họ Bạch chắc chắn muốn đến nhà đòi nợ, còn nhà họ Đồng đến đập phá nhà cửa, tại sao bây giờ lại xin lỗi?
Chỉ có mình Vương Nhất nhàn nhã ngồi uống trà, mỉm cười nhìn hai nhà Bạch, Đồng xin lỗi.
Cái cúi đầu này kéo dài hai phút, lúc này Bạch Vũ và Đồng Kiệt mới đứng thẳng dậy, vẻ mặt đầy thành khẩn nhìn Lý Thiên Dương: “Anh Lý, chỉ là hiểu lầm thôi, tôi tới đây xin lỗi anh vì những chuyện xảy ra mấy ngày hôm trước.”
“Mấy ngày trước, tôi và anh Bạch có xảy ra chút mâu thuẫn. Sau sự việc đó, tôi cũng tự kiểm điểm lại bản thân và nghĩ rằng chuyện này đã xong. Không ngờ thằng con trai không ra hồn của tôi lại ôm hận trong lòng, lén trốn tôi đến tòa án nhờ một người bạn luật sư giúp đỡ rồi còn nộp đơn lên tòa án, nên đã gây ra không ít rắc rối cho anh… Thằng con chó chết, mau lăn ra đây!”
Nói rồi, Bạch Vũ nhéo lỗ tai Bạch Hiển, thế là Bạch Hiển bị Bạch Vũ lôi ra trước.
Bạch Vũ đá vào mông Bạch Hiển một phát khiến anh ta bước lảo đảo tới trước mặt Lý Thiên Dương, mặt mày u ám quát: “Còn không mau quỳ xuống xin lỗi chú Lý đi!”
Bạch Hiển không cam lòng nhưng vẫn thành thật dập đầu với Lý Thiên Dương: “Chú Lý, cháu xin lỗi.”
Sau đó, anh ta lại quay sang Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc, tiếp tục dập đầu: “Mộng Đình, xin lỗi, bác gái, cháu xin lỗi.”
“Cháu xin lỗi vợ chồng bác cả.”
“Cháu xin lỗi vợ chồng bác hai.”
“…”
Bạch Hiển cũng xem như chân thành dập đầu xin lỗi tất cả mọi người trong nhà họ Lý.
Người nhà họ Lý cũng ngơ ngác, cậu chủ nhà họ Bạch lại dập đầu xin lỗi bọn họ sao? Đây là chuyện bọn họ chưa từng nghĩ tới.
Bạch Vũ hung dữ trừng mắt nhìn Bạch Hiển, sau đó đổi thành vẻ mặt ôn hòa nói chuyện với Lý Thiên Dương: “Anh Lý, chúng tôi đã rút lại thư yêu cầu bồi thường từ tòa án, đồng thời chúng tôi sẽ trả thêm 30 tỷ đồng coi như bồi thường tổn thất tinh thần, mong anh… đừng chê.”
Dứt lời, một hàng người bước tới, trên tay mỗi người đều cầm một cái rương, mở ra thì bên trong toàn là những xấp tiền giấy màu xanh.
Đám người Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Ngọc, Lý Xung và Châu Mỹ Hoa đều nhìn chằm chằm nó, họ chưa từng thấy nhiều tiền mặt như vậy trong đời.
“Ngoài ra, tôi có một yêu cầu hơi quá đáng…”
Vẻ mặt Bạch Vũ bỗng trở nên mập mờ: “Coi như không đánh không quen biết, chuyện này coi như đã giải quyết xong, chớ làm sức mẻ tình cảm. Vậy chuyện giữa Mộng Đình và thằng con tôi…”
“Thường xuyên qua lại, phải thường xuyên qua lại chứ!”
Lý Thiên Dương còn chưa nói gì thì Châu Mỹ Ngọc đã đồng ý ngay lập tức. Bà ta nhìn Lý Mộng Đình: “Mộng Đình, sau này nên chăm chỉ ra ngoài đi dạo với cậu Vương để bồi dưỡng tình cảm nhé.”
“Vâng ạ.” Lý Mộng Đình cũng mỉm cười ngọt ngào.
Vương Nhất bình tĩnh nhìn hết thảy, nhưng Lãnh Nhan sau lưng anh lại khinh thường nhìn đám người nhà họ Lý.
Một đám nhà quê! Mới cho 30 tỷ đồng đã biến thành thế này, nếu bọn họ biết được toàn bộ gia sản của cậu chủ chắc sẽ không bị dọa đến ngất xỉu đấy chứ?
Thật ra ngay cả Lãnh Nhan cũng không biết Vương Nhất giàu có đến mức nào, bởi vì Vương Nhất mua đồ không cần tự mình trả tiền, chỉ cần hô một tiếng thôi là sẽ có rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn tranh nhau trả tiền chỉ vì để kết thân.
Cũng giống như Hồ Hoàng Việt, người giàu nhất Thiên An, mọi người nghĩ ông ta giàu lắm sao?
Thật ra ông ta chỉ là một thương nhân đứng hạng chót của thương hội Hồng Ưng, còn có rất nhiều người giàu hơn ông ta nữa. Mà những người này đều ở dưới quyền Thương Si của Nước H Thất Si, mà Thương Si thì lại ở dưới trướng của thiếu chủ.
Nhà họ Bạch xin lỗi xong thì mang người rời đi, tiếp theo là đến nhà họ Đồng.
Đồng Kiệt cũng tiến lên một bước, thành thật xin lỗi Lý Thiên Dương: “Anh Lý, ngày hôm qua tôi trằn trọc cả đêm không ngủ được, đầu óc chỉ toàn nghĩ về những chuyện ngu xuẩn mà mình đã làm mấy ngày nay, tôi thật sự rất xấu hổ…”
Người nhà họ Lý nghe xong thì mặt ai cũng trông rất kỳ lạ, Vương Nhất còn suýt nữa cười phun hết trà trong miệng ra.
Nếu lời này được nói ra từ trong miệng một người có học có văn hóa thì chẳng có vấn đề gì, nhưng Đồng Kiệt là ai?
Ông ta là đại ca xã hội đen, nói những lời này chẳng khác nào một tên lưu manh khoác lên mình một bộ com lê, không ra ngô ra khoai gì cả. Đoán rằng tối qua chắc Đồng Kiệt đã đọc đi đọc lại câu xin lỗi này cả đêm.
Thật sự làm khó ông ta rồi.
Thấy Đồng Kiệt lại sắp dập đầu, Lý Thiên Dương vội vàng đỡ ông ta dậy, cười khan nói: “Anh Đồng, chuyện này là do chúng tôi sai, chúng tôi không nên đánh người phụ nữ của anh…”
“Ả ta đáng bị đánh!”
Đồng Kiệt phẫn nộ, kéo Liễu Mộng đứng đằng sau ra: “Lăn ra đây cho tôi, tự cô nói xem mình đã làm ra chuyện tày trời gì!”
Liễu Mộng ấm ức nói: “Tôi không nên giúp nhà họ Bạch biển thủ 300 tỷ đồng phải thanh toán cho tập đoàn Lệ Tinh, tôi không nên xúi dục ông Bạch không trả nợ, tất cả đều là lỗi của tôi…”
Lúc này mọi người mới biết nguyên nhân Vương Nhất đập phá giải trí Huy Hoàng là vì bọn họ chưa trả nợ.
Nhà họ Bạch có gan đến mấy cũng không dám nuốt tiền của tập đoàn Lệ Tinh, dù sao bọn họ cũng chỉ là gia tộc hạng hai, không có gan đối đầu với những doanh nghiệp hàng đầu như Lệ Tinh, nhưng Bạch Vũ lại nghe những lời xúi giục của Liễu Mộng.
Những chuyện sau đó mọi người cũng đều biết, khất nợ quá lâu, cuối cùng bị Vương Nhất xử mạnh tay.
“Mặc dù Đồng Kiệt tôi không phải là người tốt nhưng cũng biết phân biệt tốt xấu. Tôi làm như vậy là đang tiếp tay cho hành vi sai trái của cấp dưới!”
Đồng Kiệt nghiêm nghị nói: “Lương tâm của tôi bị lên án, thế nên tôi quyết định đến xin lỗi.”
“Mấy ngày qua, cấp dưới của tôi đã phá hỏng đồ đạc và một số bức tranh cổ, tôi sẽ đền bù. Ngoài ra, tôi sẽ bồi thường thêm 30 tỷ đồng.”
Lời vừa dứt, lại có một vài người nữa đi tới, hai tay cầm chiếc rương bạc, mở ra thì thấy vẫn là những sấp tiền sặc sỡ.
Đưa tiền xong, Đồng Kiệt mang người rời đi.
Sân nhà nhà họ Lý bỗng chốc trở nên tĩnh lặng, tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Họ Bạch đưa 30 tỷ, họ Đồng đưa thêm 30 tỷ, tổng cộng là 60 tỷ…
Không phải đang nằm mơ đúng không?
Hai mẹ con tự nhéo mình thật mạnh, đau quá, lúc này mới nhận ra đây không phải là mơ.
“Giàu rồi, giàu to rồi…”
Không chỉ mẹ con Lý Mộng Đình mà tất cả các thành viên trong nhà họ Lý đều cố gắng hết sức kìm nén niềm vui trong lòng.
Cứ tưởng hôm nay là ngày nhà họ Lý sa sút khốn đốn, không ngờ nhà họ Lý không những không diệt vong mà còn kiếm thêm được 60 tỷ đồng.
Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, họ không những trải qua nỗi tuyệt vọng mà còn hiểu được niềm hy vọng sau cơn tuyệt vọng, niềm vui nỗi buồn, hài kịch của cuộc đời, hóa ra cũng chỉ thế thôi.
Nhưng khi người nhà họ Lý đang chìm đắm trong niềm vui vì có được miếng bánh từ trên trời rơi xuống, Vương Nhất lại ngáp một cái, uể oải đứng dậy, thản nhiên nói: “Thế nào, tôi đã nói hai nhà này sẽ đến xin lỗi đúng chứ?”
“…”
Lời nói của Vương Nhất giống như một chậu nước lạnh dội thẳng lên đầu bọn họ.
Đặc biệt là Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ.
Họ cũng thấy có gì đó không đúng lắm, nhà họ Bạch và nhà họ Đồng đã uy hiếp và khủng bố bọn họ suốt mấy ngày liền, rồi còn đập phá nhà cửa, gây áp lực với bọn họ, nộp đơn lên tòa án, khiến bọn họ chìm trong tuyệt vọng, sao đột nhiên lại đến xin lỗi được?
Lẽ nào thật sự là nhờ tên rác rưởi này giải quyết?
“Sao anh lại làm được?”
Lý Mộng Đình khó hiểu nhìn Vương Nhất, cô ta nghĩ nát óc cũng không hiểu.
“Có thể là do lương tâm thức tỉnh?” Vương Nhất mỉm cười rồi nói.
Đầu mọi người đầy vạch đen.
Nhà họ Bạch và nhà họ Đồng đều quyết tâm muốn xử bọn họ thì đâu thể nào thức tỉnh chút lương tâm được?
Chắc là có một ông lớn cấp cao nào đó đứng ra hòa giải.
Người ấy là ai?
Lý Thiên Dương ho khan một tiếng, giảng hòa: “Được rồi, nói thế nào thì Tiểu Nhất cũng thật sự khiến cho hai nhà Bạch, Đồng tha thứ cho chúng ta, cả nhà đều vui, nó cũng không cần phải rời khỏi nhà họ Lý nữa.”
Đám người Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Ngọc không vui cho lắm, nhưng Vương Nhất thực sự đã giải quyết được mối nguy cho nhà họ Lý. Bọn họ cũng không thể mặt dày đuổi anh đi được.
“Mọi chuyện đã giải quyết xong, vậy chúng ta bắt đầu thôi.”
Vương Nhất nghênh ngang trở lại phòng khách, anh ngồi xuống sô pha, giống y như chủ nhân của ngôi nhà.
“Bắt đầu cái gì?” Mọi người sửng sốt.
“Bưng trà rót nước.”
Vương Nhất nhìn Lý Mộng Đình rồi nói: “Không phải cô nói chỉ cần tôi có thể hoàn thành ba việc này thì cô sẽ làm người hầu bưng trà rót nước cho tôi sao?”
“…”
Cảnh tượng trở nên rất lúng túng.