Phòng khách nhà họ Lý, yên tĩnh như chết.
Mặt mũi mọi người xám như tro, thậm chí một số người nhát gan, đã lạnh run, mất hồn mất vía.
Khoản nợ 105 tỷ, trả hết trong một tuần, sao có thể trả hết được?
Nhưng mà không trả hết, không chỉ công ty bị cưỡng chế sang tên, ngay cả bất động sản, xe cộ đều bị thế chấp, còn có khả năng ngồi tù.
Những người đang ngồi sao chịu được sợ hãi khi ngồi tù? Sớm đã sợ choáng váng!
Chớp mắt Lý Thiên Dương như già đi mười mấy tuổi, ưu tư thở dài: “Đi xem tài khoản công ty còn bao nhiêu tiền, đều lấy ra đi, mặt khác, cũng hỏi xem mượn người thân bạn bè một chút, có thể gom được chút nào hay chút đó.”
Cũng đã đến mức này rồi, cho dù có không muốn, cũng chỉ có thể kiên trì gọi điện thoại vay tiền
Trên công văn của tòa đã ghi rõ, trong một tuần không trả lại được, tất cả mọi người phải ngồi tù, đây cũng không phải là đùa.
Nhưng mà, cho dù là ai, vừa nhắc đến vay tiền, đều bị cúp điện thoại.
Trong lòng tất cả mọi người đều có vẻ lo lắng, mất hết can đảm.
“Đều là do phế vật kia…”
Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc hận nghiến răng nghiến lợi, lại không thể làm gì.
Sớm biết như vậy, sẽ không đuổi phế vật kia đi sớm như vậy, bây giờ hay rồi, anh chạy rồi, ngược lại thành bọn họ chùi đít cho anh.
“Không được, tôi không có tiền!”
Châu Mỹ Hoa không chịu nổi, oán hận nói: “Cái này rõ ràng là khoản nợ của tên sao chổi kia, vì sao chúng ta phải trả, đây không phải là bắt nạt người sao?”
“Vậy cô có thể làm gì? Công văn của tòa án cũng đã ra rồi, muốn không tuân thủ cũng khó khăn!” Lý Xung cũng có vẻ bất lực.
Tất cả mọi người đều vắt óc nghĩ xem làm sao bây giờ, đúng lúc này, ba chiếc xe minibus dùng lại ở trước của nhà họ Lý, cửa xe mở ra, một đám người lưu manh không đứng đắn lao ra.
Bọn họ xăm mình, trên tay cầm lấy vũ khí, không có ý tốt đi vào đại viện nhà họ Lý.
Người nhà họ Lý lại càng hoảng sợ, ác liệt hỏi: “Mấy người là ai? Đến nhà chúng tôi muốn làm cái gì?”
“Ha ha, đánh đàn bà của ông đây, còn hỏi tôi là ai, nhà họ Lý mấy người uy phong quá?”
Một âm thanh nhe răng cười truyền đến.
Những tên lưu manh kia tránh ra một lối đi, một người đàn ông cao lớn khoác áo lông chồn miệng ngậm xì gà nghênh ngang đi đến.
Sắc mặt Lý Xung khó coi chỉ vào ông ta, thất thanh nói: “Ông… ông là, Đồng Lão Kiệt?”
Đồng Kiệt nghe vậy, lập tức vọt đến trước mặt Lý Xung, không nói hai lời tát cho Lý Xung một cá: “Mẹ mày, Đồng Lão Kiệt là mày có thể gọi sao?”
Liên quan đến tên của Đồng Kiệt, vẫn luôn là nỗi đau của ông ta, ba mẹ ông ta đều là nông dân, không có văn hóa gì, cho nên cũng sẽ không biết đặt tên.
Trước đó chưa lăn lộn, tất cả mọi người đều gọi ông ta Tiểu Kiệt, Kiệt Tử, bây giờ ông ta thế này, thì ai dám gọi như thế nữa, đều gọi ông ta Kiệt ca, Kiệt gia, bây giờ một lão đầu nhà họ Lý lại dám gọi ông ta là Lão Kiệt, sao ông ta có thể không tức giận?
Lý Xung lớn tuổi, bị Đồng Kiệt tát một cái, lập tức té lăn trên đất.
Nhưng mà, không ai bước lên đỡ ông ta, đều bị vẻ giết chóc của Đồng Kiệt làm hoảng sợ.
Ánh mắt Đồng Kiệt hung ác nhìn quanh, giọng nói lạnh như băng: “Đã biết tao là Đồng Kiệt, còn dám động vào người phụ nữ của tao, lên đánh cho tao!”
Đám lưu manh sau lưng lập tức đồng loạt xong lên, đập phá đồ dùng nhà họ Lý.
“A…”
Dọa đến mức tất cả phụ nữ trong nhà họ Lý đều phải hét lên, sắc mặt trắng bệch.
Răng rắc---
Khắp nơi đều là tiếng đổ bể, đám người lưu manh cũng rất thông minh, chọn quý mà đập, đồ cổ, danh họa, đồ dễ vỡ gì đó, đều đập nát.
Châu Mỹ Ngọc thấy đến đau cả thịt.
“Sứ Thanh Hoa trấn Cảnh Đức của tôi…”
“Đó là vòng ngọc phỉ thúy của tôi.”
“Không được, đó là bình rượu Càn Long đã từng dùng.”
“…”
Mỗi một thứ bị đập vỡ, thịt của Châu Mỹ Ngọc đều kêu đau.
Cuối cùng, làm nhiều người tức giận.
“Mẹ nó, cái con đàn bà thối này khinh chúng ta không đọc sách, vờ vịt với chúng ta sao!” Một tên lưu manh nhìn Châu Mỹ Ngọc gầm lên một tiếng.
“Đập, đã giá trị cao như vậy, đều đập cho tao!”
Răng rắc--
Lại là một trận đập phá.
“Đừng đập nữa, đừng đập nữa…”
Châu Mỹ Ngọc đau đớn không chịu được, cái gì mà danh họa đồ cổ, cộng lại cũng sắp 15 tỷ rồi, sắp bay mất một phần bảy nợ nần rồi.
“Cút sang một bên!”
Bà ta bước qua ngăn lại, lại bị một tên lưu manh thô bạo xô ngã.
Trên mặt đất đều là mảnh thủy tinh, Châu Mỹ Ngọc sơ sẩy một chút đã bị cắt vào tay, mảnh thủy tinh đâm vào trong thịt, bà ta đau đến mức rơi nước mắt.
Lý Thiên Dương vội vàng kéo Châu Mỹ Ngọc lại, che cho bà đằng sau người, đồng thời bảo vệ Lý Mộng Đình, nhưng cũng không ngăn đám người lưu manh kia đập đồ.
Ông ta đã nhìn ra, dường như những tên lưu manh này chỉ thích đập đồ, không động đến người.
Đập đồ thì cứ đập đi, người không bị thương là tốt rồi.
Sau khi đập bể hết đồ, ánh mắt Đồng Kiệt hung ác trừng tất cả mọi người, nói: “Sau này ánh mắt sáng một chút cho tao, Đồng Kiệt tao, không phải ai cũng có thể đụng vào!”
Nói xong, nghênh ngang rời đi.
Đồng Kiệt cũng không dám làm quá ác, mặc dù đây là lần đầu tiên theo lệnh làm chuyện xấu, nhưng mà cũng không dám làm quá ác.
Bên trên quy định rõ ràng, trả thù có thể, không thể làm lớn, Đồng Kiệt nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể đến đập nhà bọn họ.
Nhưng mà, chỉ đập đồ, cũng đủ dọa mấy người nhà họ Lý rồi, ngoại trừ Lý Thiên Dương, đều bị Đồng Kiệt dọa không nhẹ.
Nhất là khí thế liều mạng kia, làm người ở đây sợ đến mức không dám nhúc nhích.
Đồng Kiệt đi rồi, mấy người con gái ở nhà họ Lý mới dám khóc thành tiếng.
Lý Mộng Đình giống như chim sợ cành cong, cả người mềm nhũn dựa vào tường trượt xuống, hai tay ôm chặt đầu, dùng sức kéo tóc hỗn loạn, trong mắt mang theo hoảng sợ và tuyệt vọng, lâm vào hoàn cảnh phát điên cực độ.
Liên tục bị đả kích, hoàn toàn đánh sụp phòng tuyến tâm lý không tính kiên cường của cô ta.
Trong lòng luôn có một âm thanh nói với cô ta: Nhà họ Lý, xong rồi…
Đêm khuya, biệt thự Sơn Thủy.
Vương Nhất cầm ly rượu đỏ trong tay, nhẹ nhàng lắc, nhưng không uống, ánh mắt của anh thâm thúy nhìn lên bầu trời đầy sao thất thần.
“Thiếu chủ.”
Lãnh Nhan giống như U linh xuất hiện sau lưng Vương Nhất, một năm một mười báo cáo: “Tập đoàn Lệ Tinh không đơn phương dừng hợp tác với nhà họ Lý, nhưng mà trừ Lý Thiên Dương ra tất cả mọi người nhất là Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc đều bị xếp vào sổ đen của tập đoàn.”
“Nhà họ Bạch phái luật sự, đưa tối hậu thư cho nhà họ Lý, trong vòng một tuần trả hết 105 tỷ, nếu không cưỡng chế sang tên công ty và tất cả bất động sản, xe cộ.”
“Đồng Kiệt mang người đến nhà họ Lý, đập phá nhà họ Lý, mấy ngày sắp tới, vẫn sẽ tiếp tục cưỡng bức đe dọa nhà họ Lý.”
Nghe mấy tin tức này, Vương Nhất nhắm mắt lại, phất phất tay, giọng điệu mang theo phiền muộn.
“Biết rồi, cô đi nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.”
Nhìn Vương Nhất thêm mấy lần, Lãnh Nhan vẫn là rời đi.
Cô biết, thiếu chủ bây giờ cần yên tĩnh.
Thật lâu, trên ban công tối tăm yên tĩnh, truyền đến tiếng thở dài phức tạp của Vương Nhất.
“Cứ phải đến nước này, mấy người mới cam tâm sao?”
Chuyện này, là Vương Nhất cho Lãnh Nhan đi làm.
Vương Nhất có tình cảm với nhà họ Lý, nhưng mà Lãnh Nhan thì không có, đương nhiên sẽ không hạ thủ lưu tình.
Mệnh lệnh nặng nề truyền xuống dưới, chờ đợi nhà họ Lý, là áp bách khắp nơi.