Cho dù trong lòng Thẩm Tử Kiện đã chuẩn bị sẵn mọi thứ, nhưng lời của chú Dương quản gia, vẫn khiến cả người anh ta chấn động, da đầu nổ tung.
“Sát thủ?! Sao có thể? Chú Dương chú có phải nhầm lẫn không?!”. Xi𝗻 hã𝘺 đọc t𝗿u𝘺ệ𝗻 tại [ 𝐓 𝗿 U ⅿ 𝐓 𝗿 u 𝘺 e 𝗻.𝓥N ]
Nhà họ Thẩm kiên cố như vàng, sao có thể xuất hiện sát thủ?
“Chuyện này là thật.”
Chú Dương đè giọng xuống: “Một sát thủ ngoại quốc tóc vàng mắt xanh từ trên trời đáp xuống, cho ông chủ một dao, nếu không phải ông chủ lúc trẻ cũng từng luyện chút võ công, thành công tránh được, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng!”
Nghe thấy ông nội không sao, Thẩm Tử Kiện lập tức thở phào, Thẩm Thiên Sơn là định hải thần trâm của nhà họ Thẩm, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.
“Vậy bây giờ tình hình như thế nào rồi?” Anh ta hỏi.
“Lúc sát thủ xuất hiện, tất cả nhân viên bảo vệ của nhà họ Thẩm đều tập trung ở bên cạnh ông chủ, sát thủ đã không thấy đâu nữa, nhưng không loại bỏ khả năng vẫn ở bên ngoài nhà chờ đợi thời cơ hành động.”
Trái tim của Thẩm Tử Kiện trùng xuống, đầu tiên bảo tài xế dừng xe, sau đó trầm giọng hỏi: “Biết là ai phái tới không?”
Phản ứng đầu tiên của anh ta là trong nhà họ Thẩm có ẩn nấp kẻ địch, chú Dương lại nói: “Cậu cả, sát thủ là nhằm vào cậu mà tới.”
Nghe vậy, sắc mặt của Thẩm Tử Kiện thay đổi: “Cái gì? Nhằm vào tôi mà tới sao?”
“Phải.’
Chú Dương trầm giọng nói: “Sát thủ đó chỉ nói 1 câu là ‘Thẩm Tử Kiện’ đang ở đâu. Vậy nên, cậu cả, trong khoảng thời gian này, cậu tuyệt đối đừng về nhà họ Thẩm, sống ở bên ngoài, đợi sóng gió qua đi rồi trở về sau.”
Thẩm Tử Kiện nặng nề gật đầu, vẫn lo lắng hỏi: “Vậy đám người ông nội thì sao?”
“Không đáng ngại, ông chủ bị kinh sợ, bây giờ đang hôn mê, tôi đã hạ lệnh phân tán tất cả thành viên của nhà họ Thẩm, phân tán mục tiêu, đồng thời mời vài cao thủ võ đạo về, bảo vệ bên cạnh.”
“Bây giờ nhà họ Thẩm đang trong thời kỳ đi lên, há có thể để những kẻ ngu dốt đó làm hỏng tiến trình?”
Nghe thấy lời của chú Dương, Thẩm Tử Kiện cũng thở phào.
Cúp máy, sắc mặt của anh ta trở nên vô cùng u ám, sát khí nồng nặc, bao phủ mặt của anh ta.
“Tra cho tôi, cho dù sử dụng tất cả lực lượng của mạng lưới ngầm, cũng phải tra ra là ai phái tới cho tôi!”
...
Sau khi quan hệ của Vương Nhất và Lý Khinh Hồng lộ ra, gần như tất cả mọi người đều biết vợ của Vương Nhất là Lý Khinh Hồng.
Giống như những gì Vương Nhất suy đoán, không có ai đánh giá cao cuộc hôn nhân này, hơn nữa cảm thấy Vương Nhất trước không sợ gì hết như vậy là vì sau lưng có Lý Khinh Hồng.
Nhưng cuộc sống của Vương Nhất vẫn không hề bị ảnh hưởng, mỗi ngày trừ đón con gái tan học thì ở nhà, chỉ có vậy.
Sẩm tối, Vương Nhất nhận được điện thoại của Lãnh Nhan.
“Thiếu chủ, nhóm sát thủ đầu tiên đã tới Thiên An, hiện tại đã có một sát thủ đã động thủ, nhưng thất bại rồi.”
“Nhà họ Thẩm đã cảnh giác, không chỉ phân tán tất cả mọi người, còn mời không ít cao thủ có thực lực mạnh tới.”
Nghe thấy lời của Lãnh Nhan, Vương Nhất cũng cười hờ hững.
“Trốn đi, trốn đi, rất nhanh các người sẽ phát hiện, đã không còn đường để trốn.”
Lãnh Nhan không hiểu mà hỏi: “Thiếu chủ, tại sao không để tôi một dao giết anh ta?”
“Một nhân vật nhỏ như anh ta, đâu cần tới lượt vương hậu sát thủ như cô ra tay chứ?”
Vương Nhất cười hờ hững nói: “Huống hồ, như vậy quá hời cho anh ta, tôi khiến anh ta hiểu cái gì mới là địa ngục thật sự.”
Lãnh Nhan ngộ ra, sau đó làm theo tiến độ.
Ở một bên khác, căn phòng xa hoa của khách sạn 5 sao.
Thẩm Tử Kiện mặc áo choàng tắm màu trắng, trong tay cầm một chai rượu vang, vẻ mặt lo lắng chờ đợi.
Cốc cốc cốc---
Lúc này, có người gõ cửa.
Thẩm Tử Kiện vội vàng đi ra mở cửa, chỉ thấy một người đàn ông măc vest ôm laptop đi vào.
“Anh có thể tính thử.”
Thẩm Tử Kiện như trút được gánh nặng, rót một ly rượu vang cho anh ta: “Sự việc tra tới đâu rồi?”
“Đã có manh mối rồi.”
Người đàn ông mặc vest uống ly rượu vang này, sau đó mở laptop, ngón tay linh hoạt gõ trên bàn phím.
Rất nhanh đã hack được các lớp mạng, trên màn hình hiện ra các loại mã rối rắm.
Anh ta là hacker giỏi nhất của nhà họ Thẩm, không có trang mạng nào anh ta không hack được.
Rất nhanh, anh ta chỉ vào một khoảng giao diện màu xám rồi nói: “Cậu cả, đây là giao diện tôi vừa phát hiện, có người ở trong mạng lưới ngầm công bố lệnh treo thưởng đối với anh.”
Thẩm Tử Kiện ấn xem, quả thật phát hiện lệnh treo thưởng của anh ta, lập tức sắc mặt trở nên xanh lè.
“Có thể xóa không?”
Anh ta hỏi: “Giống như xóa lệnh treo thưởng mà nhà họ Lương đối với Vương Nhất.”
Hacker gật đầu: “Chắc là được.”
Sắc mặt của Thẩm Tử Kiện lúc này tốt hơn một chút, ngồi trên sô pha một hơi uống hết ly rượu vang, ánh mắt u ám, suy nghĩ chuyện tiếp theo.
Anh ta muốn tìm ra người công bố lệnh truy bắt này, sau đó, khiến kẻ đó sống không bằng chết.
Nhưng rất nhanh đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Không biết đã xảy ra chuyện gì, lông mày của hacker bỗng nhíu chặt, ngón tay không ngừng gõ lạch cạch trên bàn phím.
“Sao vẫn không được?”
Thẩm Tử Kiện ghé qua nhìn, phát hiện lệnh truy bắt của mình.
Anh ta lập tức thay đổi sắc mặt: “Chuyện này là sao?”
“Tôi cũng không biết, lệnh truy bắt của cậu chủ vậy mà không xóa được.”
Hacker lại thử lần nữa, kết quả nhảy ra một hàng ký tự màu đỏ.
“Không có quyền hạn!”
Ngay lập tức, vẻ mặt của Thẩm Tử Kiện thật sự hoảng rồi: “Chuyện này không thể nào! Với địa vị ở trong nước với mạng lưới liên lạc của nhà họ Thẩm tôi sao lại không có quyền hạn?”
Hacker liên tục thử mười mấy lần, kết quả lần nào cũng là không có quyền hạn.
Sắc mặt của Thẩm Tử Kiện càng lúc càng khó coi, trên trán nổi đầy gân xanh.
Nếu không xóa lệnh truy bắt, vậy thì sẽ không ngừng có sát thủ tới ám sát anh ta, tránh được mùng 1 không thoát được ngày rằm, anh ta có thể thoát được một lần, có thể thoát được hết lần này tới lần khác sao?
Bốp---
Trong cơn tức giận, anh ta tát một cái vào mặt hacker.
“Đồ vô dụng! Tôi bảo anh là giúp tôi giải quyết vấn đề, không phải kêu anh tạo vấn đề cho tôi!”
“Cho anh một tiếng, buộc phải xóa lệnh truy bắt cho tôi, nếu không anh cũng phải chết!”
Dưới sự uy hiếp của cái chết, Thẩm Tử Kiện đã mất đi lý trí, tức giận gầm lên với hacker.
“Có cần tôi tới giúp hai người không?”
Vào lúc này, trong phòng truyền tới tiếng cười ha ha của một người đàn ông.
“Cảm ơn.”
Thẩm Tử Kiện đang muốn cảm ơn, bỗng nhiên cả người run lên, nổi hết da gà da vịt.
Lập tức ngẩng đầu, chỉ thấy một người đàn ông với vẻ ngoài dung tục đang khuỵu xuống ở trước mặt anh ta, nở nụ cười nhìn anh ta.
“Anh là ai?”
Ánh mắt của Thẩm Tử Kiện lập tức trở nên kinh sợ, buột miệng nói: “Các vệ sĩ của tôi đâu?”
Ngoài cửa đều là vệ sĩ của anh ta, người này làm sao vào được?
“Anh không cần biết tôi là ai? Anh chỉ cần biết tôi là tới giết anh là được rồi.”
Người đàn ông cười rồi từ trong ngực lấy ra khối chóp tam giác dính máu, nói: “Còn những người ở ngoài cửa mà anh nói, bọn họ chết hết rồi.”
“...”
Thẩm Tử Kiện bị dọa tới mức cả người mềm nhũn, bụp một tiếng ngồi phịch dưới đất.
Hacker kia ôm máy tính đang muốn chạy trốn, nhưng khối chóp tam giác trong tay người đàn ông đã đâm thủng cơ thể của anh ta.
Phụt---
Máu nóng tanh tưởi phun ra, bắn vào mặt Thẩm Tử Kiện.
“Được rồi, tới lượt anh rồi.”
Người đàn ông dung tục cười với Thẩm Tử Kiện, lộ ra hàm răng vàng khè.