Nước chảy về nơi thấp, con người đi lên nơi cao.
Không có dòng họ nào huy hoàng mãi mãi, sau vinh quang tột cùng là suy tàn cùng cực.
Vì vậy, mọi người đều không ngừng leo lên, không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để gia tộc ngày càng phát triển.
Bởi họ hiểu rằng một khi thành công thì họ sẽ sống, còn nếu thất bại thì chẳng còn gì cả.
Hồ Hoàng Việt được thừa hưởng mọi thứ từ nhà họ Văn, địa vị xã hội của ông ta lập tức trở nên cao hơn. Trong phút chốc, ông ta trở thành miếng bánh ngọt mà mọi người tranh giành.
Văn Cung Hiển, người đã mất tất cả, đột nhiên già đi cả chục tuổi, không còn tràn đầy khí lực, chỉ là một ông già cô đơn sắp chết.
Còn Văn Thái thì chưa kịp hoàn hồn sau việc nhà họ Văn diệt vong. Hôm nay là hôn lễ của anh, cứ tưởng đây là điểm khởi đầu cho sự thịnh vượng của nhà họ Văn, nhưng không ngờ, nó lại trở thành dấu chấm hết cho lịch sử của gia tộc.
Châu Chí Kiên, Châu Mỹ Ngọc và những người khác cũng nhìn Văn Cung Hiển. Họ không cảm thấy đau lòng, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm,
Ít nhất, khi nhà họ Văn sụp đổ, không còn ai truy cứu chuyện Vương Nhất cướp dâu nữa.
Hồ Hoàng Việt nhận danh thiếp của người đại diện nhà họ Hạ và họ Lục, nhưng lại không nhận danh thiếp của người đại diện nhà họ Hồ, thậm chí còn ngó lơ, chuyện này khiến sắc mặt của người đại diện nhà họ Hồ trở nên vô cùng tệ.
Tuy nhiên, trong tình huống hiện tại, hắn nuốt bồ ngọt làm hòn, ánh mắt loé lên một tia hung ác rồi rời hỏi hiện trường.
Trong mắt La Chí Viễn không hề có một tia thương hại, ông ta nhìn Vương Nhất rồi kính cẩn nói: "Ngài Vương, kết quả như vậy có khiến ngài hài lòng không?”
Vương Nhất hờ hững gật đầu: "Hiện giờ nhà họ Văn đã không còn như xưa rồi. Dừng tay đi, bọn họ có thể sống qua ngày mai hay không thì phải xem số mệnh của họ.”
"Vâng, thưa ông chủ."
Sau đó không còn việc của họ nữa, La Chí Viễn dẫn Hồ Hoàng Việt, Tăng Quốc Vinh và những người khác trong thương hội rời đi.
Lý Mộng Đình sửng sốt không nói nên lời, lúc đầu cô ta không hiểu câu nói đó của Vương Nhất có ý nghĩa gì, nhưng sau khi nhìn phản ứng của các gia tộc lớn ở Thành phố Giang, cô ta lập tức hiểu ra.
Sau khi chúc mừng, đại diện của thế lực đứng đầu Thành phố Giang là nhà họ Hạ và nhà họ Lục đều nhìn Văn Cung Hiển bằng ánh mắt lạnh lùng: "Gia chủ Văn, chúng ta có nên giải quyết oán mới nợ cũ không nhỉ?"
"Mấy người muốn làm gì?"
Cuối cùng Văn Thái cũng hoàn hồn, sắc mặt anh ta trở nên cực kỳ kinh hãi.
"Làm gì sao? HAHA….
Thiếu gia nhà họ Hạ, Hạ Phi Long cười lạnh: "Mấy năm trước, một người anh họ xa của tôi bị tai nạn xe cộ. Kẻ sát nhân vẫn còn lởn vởn ngoài vòng pháp luật. Chẳng lẽ không phải vì anh đã ngấm ngầm xúi giục sao?"
"Cả nhà họ Lục chúng tôi nữa.."
Lục Kiệu cười giễu, giọng nói lạnh lùng vang lên: "Không ai ở thành phố Giang không biết bản tính lãng tử của tôi, nhưng là anh không chỉ giam cầm người phụ nữ mà tôi yêu thương mà còn tra tấn cô ấy khắp người toàn là vết thương. Cuối cùng còn bán cô ấy ra nước ngoài! "
"..."
Bức tường bị mọi người đẩy xuống, có nhà họ Hạ và nhà họ Lục làm đầu, các gia tộc lớn nhỏ ở Thành phố Giang nói hết ân oán với nhà họ Văn.
Không có ân, chỉ có oán.
Trong phút chốc, mọi người trong gia đình họ Văn đều trở thành mục tiêu chỉ trích của dư luận.
Không chỉ Văn Cung Hiển và Văn Thái tái mặt. mà những con cháu trực hệ khác của nhà họ Văn đều run chân.
"Đợi đã!"
Lúc này, có một tiếng quát vang lên.
Vương Nhất sải bước rời sân khấu, anh nhìn nhà họ Hạ, nhà họ Lục và các thế lực khác ở Thành phố Giang rồi nói: "Mấy người muốn chém muốn đập gì nhà họ Văn thì tôi cũng không quan tâm, nhưng oan có đầu, nợ có chủ, mọi người cần buông tha cho một người vô tội.”
Hạ Phi Long và Lục Kiêu nhìn nhau, vốn định từ chối, nhưng nhìn ánh mắt lãnh đạm của Vương Nhất, bọn họ vẫn đồng ý: "Được rồi, anh muốn chúng ta buông tha cho ai?"
Vương Nhất chỉ vào Văn Bội Cầm rồi nói: "Bà ấy!"
"Được rồi, bà có thể đi."
Lục Kiệu khoát tay rồi nói với Văn Bội Cầm.
Văn Bội Cầm hai mắt ngẩn ra, bà ta sững sờ đứng đó, mọi chuyện thay đổi quá nhanh, nhanh đến mức bà ta còn không kịp phản ứng.
"Bà tự do rồi, nhanh chạy đi.”
Vương Nhất dịu dàng nhìn Văn Bội Cầm, sau đó nhìn về phía Lý Mộng Đình, nói: "Cô nên cảm ơn bà ấy, bà ấy cũng đã lén nhờ tôi đưa cô trốn khỏi đây, nhưng tôi đã từ chối."
Lý Mộng Đình cảm động, cô ta nắm chặt tay Văn Bội Cầm và nói: "Cảm ơn!"
"Văn Bội Cầm, hóa ra là vì tiện nhân nhà bà!"
Vương Nhất vừa nói xong, ánh mắt Văn Cung Hiển đột nhiên trở nên dữ tợn, ông ta nhìn chằm chằm Văn Bội Cầm: "Hèn gì tôi phát hiện có người đến phòng bà, lúc đó bà đã lên kệ hoạch thả cô dâu rồi đúng không?”
Văn Bội Cầm hoảng sợ, nhiều năm bị lạm dụng và bạo lực gia đình khiến bà cực kỳ sợ Văn Cung Hiển.
Ánh mắt Vương Nhất trở nên lạnh lẽo: "Những người còn lại của nhà họ Văn, muốn giết muốn chém gì thì tuỳ!”
"Đánh mạnh vào, đừng nể tình, nếu có chuyện gì thì tôi chịu.”
Hạ Phi Long lạnh lùng phất tay, trong phút chốc rất nhiều vệ sĩ xông tới, đánh tất cả mọi người trong nhà họ Văn.
Thậm chí Lục Kiệu còn tự mình ra trận, anh ta túm tóc Văn Thái rồi đập đầu hắn ta xuống đất, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn.
Đây đều là những thiếu gia hàng đầu giang hồ, đương nhiên sẽ không bị pháp luật ràng buộc, chỉ cần không liên quan đến mạng người thì họ muốn làm gì cũng được.
Một lúc sau, mọi người trong gia đình Văn đều bị đánh bầm dập mặt mũi.
Văn Cung Hiển và Văn Thái càng thê thảm hơn, mặt họ đầy máu, thậm chí còn bị rụng mấy cái răng cửa.
Văn Bội Cầm không chịu nổi nữa, bà kéo áo của Vương Nhất rồi cầu xin: "Cậu Vương, tôi biết lúc này đưa ra yêu cầu thế này hơi quá đáng, nhưng tôi vẫn không nhịn được. Nó có kết cục như ngày hôm nay đều do nó tự làm tự chịu, nhưng có thể tha cho nó một mạng không?”
Thấy vẻ mặt đau khổ của Văn Bội Cầm, Vương Nhất do dự một chút, gật đầu nói: "Được rồi, tôi không thể quản được những gia tộc khác làm gì với anh ta, nhưng tôi có thể tha cho anh ta một mạng.”
"Cảm ơn cậu Vương, cảm ơn cậu Vương.”
Văn Bội Cầm vô cùng kích động, bà ta rối rít cảm ơn Vương Nhất.
"Tuy nhiên, tôi không thể đảm bảo anh ta sẽ biến thành cái dạng gì đâu. Anh ta có thể bị đánh tàn phế hoặc có thể trở thành người thực vật." Vương Nhất nghiêm nghị nói.
Văn Bội Cầm lắc đầu rơi lệ nói: "Chỉ cần có thể cứu mạng nó thì tôi đã mãn nguyện rồi."
Lý Mộng Đình đứng một bên cũng thở dài, dù Văn Thái là người xấu nhưng anh ta lại có một người mẹ vô cùng yêu thương mình.
Nếu so với Châu Mỹ Ngọc thì lập tức khác hẳn.
Sau 20 phút đánh đập, nhà họ Lục, nhà họ Hạ và các gia tộc mới chịu dừng tay.
Văn Thái đã ngất xỉu, chân tay đều gãy, anh ta bê bết máu nằm trên mặt đất.
Văn Bội Cầm lập tức ôm Văn Thái vào lòng rồi khóc.
Lục Kiệu và Hạ Phi Long lạnh lùng nói: "Đi thôi!"
Nói xong liền dần người rời đi.
Khách khứa cũng rời đi theo, hiện trường chỉ còn bọn nhà họ Văn, nhà họ Châu, Vương Nhất, Lý Khinh Hồng, Lý Mộng Đình.
"Chúng ta cũng trở về thôi."
Lý Khinh Hồng nhìn Vương Nhất và nói.
"Ừm."
Vương Nhất gật đầu, sau đó nhìn Lý Mộng Đình: "Cô cũng về nhà đi."
"Đứng lại….cho tôi!”
Đúng lúc này, giọng nói yếu ớt của Văn Cung Hiển từ phía sau truyền đến.
"Ai cũng có thể đi, chỉ có các người là không được đi!"
Vương Nhất quay đầu lại, Văn Cung Hiển đầu tóc rối bù, cả người bê bết máu khiến khuôn mặt ông ta trông cực kỳ gớm ghiếc.
"Ba, con sợ."
Vương Tử Lam núp sau lưng Vương Nhất.
Vương Nhất ôm Vương Tử Lam rồi bình tĩnh nói: "Nhà họ Văn của mấy người bị diệt rồi, còn muốn giữ bọn tôi lại làm gì?”
"Lấy mạng cô ta!"
Văn Cung Hiển đột nhiên chỉ vào Lý Mộng Đình rồi cười điên cuồng: "Trên tay cô ta có một chiếc vòng gắn bom đặc biệt. Chỉ cần cô ta bước ra khỏi nhà họ Văn một bước, hoặc là cố tháo ra, chiếc vòng sẽ phát nổ khiến cô ta tan thành từng mảnh!”