Nhìn Lương Nam Lĩnh mặt mày tái mét quỳ trước mặt mình, Vương Nhất hơi ngớ ra, sau đó cười nhạt.
“Tôi còn chưa nói gì mà ông đã tự nguyện giao dự án xây dựng thành phố này cho tôi?”
Nghe vậy, Lương Nam Lĩnh lập tức ngẩng đầu, ánh mắt vô hồn.
Khi nhìn thấy nụ cười nửa miệng trên mặt Vương Nhất, ông ta lập tức hiểu ra anh đang thăm dò thái độ và ý tứ của mình.
Với cục diện trước mắt, nhà họ Lương đang lâm vào ngõ cụt, chỉ có giao ra dự án xây dựng thành phố mới có thể đổi lấy một con đường sống.
Dự án xây dựng thành phố có tốt đến mấy cũng phải có người thực hiện thì mới có thể biến cái mục nát thành cái thần kỳ, nếu không cũng chỉ là đống giấy vụn.
Nghĩ đến đây, Lương Nam Lĩnh như già đi mười mấy tuổi, không còn dáng vẻ kiêu ngạo nhìn đời bằng nửa con mắt nữa, ông ta cười khổ một tiếng, gật đầu.
“Cậu Vương, tôi không còn sự lựa chọn nào khác, dự án xây dựng thành phố đối với nhà họ Lương bây giờ đã trở nên vô dụng, ngược lại còn mang đến họa diệt thân. Giao cho cậu để đổi lấy sự an toàn của nhà họ Lương mới là lựa chọn tốt nhất, mong cậu Vương đừng từ chối.”
Những lời này khiến Vương Nhất phải nheo mắt nhìn ông ta thêm vài lần.
Lương Nam Lĩnh nói không sai, bây giờ tất cả vệ sĩ của nhà họ Lương đều đã bị Khương Nhã My giết sạch. Tin tức này mà truyền ra ngoài, bị nhà họ Nhan và nhà họ Thẩm, hai trong bốn gia tộc lớn biết được, chắc chắn sẽ mang đến họa diệt thân.
Thay vì như vậy, chi bằng thuận nước đẩy thuần, vứt cái vấn đề rắc rối này cho Vương Nhất, để bảo vệ an toàn cho nhà họ Lương.
Vương Nhất cũng không đồng ý ngay, đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lùng, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Lương Nam Lĩnh và Lương Ý Hành.
Bị anh nhìn như vậy, cả hai ông cháu Lương Nam Lĩnh và Lương Ý Hành đều run rẩy bẩy.
Thật ra, với những gì Lương Ý Hành đã làm với Lý Khinh Hồng, dù có chết mười lần cũng không đủ rửa sạch tội lỗi của anh ta. Lương Nam Lĩnh ngầm cho phép Lương Ý Hành làm ra chuyện này, ông ta cũng là đồng phạm, Vương Nhấ không muốn bỏ qua cho bọn họ.
Thế nhưng dự án xây dựng thành phố của nhà họ Lương đã dần chín muồi, tập đoàn Lệ Tinh cũng chưa từng làm dự án này, nếu có được dự án của nhà họ Lương thì mọi chuyện như nước chảy thành sông.
Vì vậy, đối với Vương Nhất mà nói, giá trị của dự án xây dựng thành phố quan trọng hơn tính mạng của tất cả thành viên nhà họ Lương.
Bụp…
Khi Vương Nhất đang cân nhắc thiệt hơn, Lương Nam Lĩnh đột nhiên dập đầu với Vương Nhất.
“Cậu Vương, cậu nhất định phải nhận dự án xây dựng thành phố này. Lần này, nhà họ Lương tôi thật sự không có một chút suy nghĩ gian dối nào hết, mà thật sự rất mong cậu nhận lấy dự án này!”
“Trước kia thằng cháu tôi có mắt mà không thấy thái sơn, giờ nó đã biết sai rồi, xin cậu Vương nể tình người nhà họ Lương người thì chết người thì bị thương, chỉ còn lại người già và trẻ em mà tha cho chúng tôi một con đường sống!”
Ông ta nói xong, quay đầu lại nhìn Lương Ý Hành, tức giận trừng mắt: “Thằng nghiệp chướng, còn không mau tới đây xin lỗi cậu Vương!”
Lương Ý Hành thành khẩn, vội vàng bò tới trước mặt Vương Nhất và dập đầu với anh.
“Anh Vương, xin tha thứ cho tôi!”
Vương Nhất híp mắt nhìn hai ông cháu: “Các người thật sự nghĩ như vậy sao?”
“Hoàn toàn chính xác!”
Lương Nam Lĩnh bỗng chốc già đi cả chục tuổi: “Tôi đã tám mươi tuổi rồi, đã sớm chán cảnh hỗn loạn, đấu đá nhau trên thương trường. Vốn định trước khi chết đưa nhà họ Lương lên một tầm cao mới, nhưng không ngờ lại chọc phải cậu Vương. Nhà họ Lương bây giờ chỉ cầu bảo vệ được bản thân!”
“Ông nội…”
Nghe Lương Nam Lĩnh nói xong, sắc mặt Lương Ý Hành thay đổi rõ rệt, anh ta ngẩng đầu lên, muốn nói lại thôi.
“Câm miệng cho ông!”
Lương Nam Lĩnh tát Lương Ý Hành một bạt tai, không cho anh ta lên tiếng, sau đó nhìn Vương Nhất chờ đợi.
Vương Nhất gật đầu: “Nếu đã như vậy, tôi sẽ tiếp nhận dự án xây dựng thành phố của ông.”
Ngừng lại giây lát, anh lại nói: “Cộng sự của tôi chỉ giết vệ sĩ nhà họ Lương, không động đến người nhà của ông. Chỉ cần ông không chọc giận tôi, tôi cũng sẽ không ngăn cản sự phát triển của các người.”
Đây chính là quy tắc làm việc của Vương Nhất, cũng giống như trước đây, tập đoàn Lệ Tinh và nhà họ Lương nước sông không phạm nước giếng, anh cũng sẽ không đối phó với nhà họ Lương, chỉ có thể trách nhà họ Lương quá tham lam.
Lương Nam Lĩnh nghe vậy liền quỳ lạy cảm ơn anh lần nữa: “Cảm ơn cậu Vương đã tha thứ, cảm ơn cậu Vương đã tha thứ!”
Một lát sau, Lương Nam Lĩnh đích thân giao một chồng túi dày niêm phong chứa hợp đồng dự án cải tạo thượng nguồn sông Thiên An.
“Cậu Vương, nội dung hợp đồng đã thay đổi hết, mời cậu xem qua.”
Vương Nhất nhìn lướt qua, không thấy có vấn đề gì, anh gật đầu nói: “Các người tự thu xếp ổn thỏa đi.”
Anh rời khỏi nhà họ Lương.
Mãi đến khi Vương Nhất biến mất khỏi tầm mắt, Lương Nam Lĩnh mới dám thở mạnh, vẻ mặt già nua tràn đầy sợ hãi.
“Ông nội!”
Lương Ý Hành cũng đứng lên, hai mắt tối sầm: “Sao ông lại đưa dự án xây dựng thành phố của chúng ta cho anh ta? Dự án này tương lai cũng phải có giá mấy chục ngàn tỷ đấy!”
“Mấy trăm ngàn tỷ cũng phải đưa.”
Lương Nam Lĩnh cũng kích động nói: “Cháu cũng thấy thằng Vương Nhất kia rồi, nó tiêu diệt nhà họ Lương mà như thể giẫm chết một con kiến. Dự án xây dựng thành phố tuy tốt, nhưng có tiền mà không thể tiêu thì có tác dụng gì chứ!”
“Nhưng Thiên An lớn như vậy, cháu không tin anh ta có thể coi trời bằng vung!”
Ánh mắt Lương Ý Hành xẹt qua vẻ hung tợn: “Thất bại một lần thì làm lại lần thứ hai, thất bại lần thứ hai thì làm lại lần thứ ba. Rồi sẽ có một ngày, thằng rác rưởi kia và con đàn bà Lý Khinh Hồng sẽ rơi vào tay cháu!”
“Câm miệng!”
Lương Nam Lĩnh nghe Lương Ý Hành nói xong thì tái mét mặt, ông ta hét lên.
Lương Ý Hành kinh ngạc nhìn Lương Nam Lĩnh: “Ông nội, từ khi nào ông lại trở nên nhát gan như thế? Chẳng lẽ ông bị thằng Vương Nhất kia dọa sợ vỡ mật rồi?”
“Đúng.”
Ngoài dự đoán là Lương Nam Lĩnh lại thừa nhận điều đó, gương mặt tang thương lộ ra vẻ nghiêm túc: “Ông tung hoành ngang dọc trên thương trường hơn nửa đời người, cũng đã gặp rất nhiều thanh niên giỏi giang xuất sắc, nhưng không ai trong số họ khiến ông cảm thấy áp lực và sợ hãi như cậu ta.”
“Chưa kể đến cậu ta, chỉ nói người phụ nữ mà cậu ta dẫn đến thôi cũng có thể tàn sát cả nhà ta trong một đêm, ngay cả Bao đại sư của hiệp hội võ đạo cũng suýt chết trong tay cậu ta. Cháu nói xem nhà họ Lương chúng ta lấy gì để đấu lại cậu ta đây?”
Lương Ý Hành nhìn Lương Nam Lĩnh chăm chú: “Ông nội, ông già rồi, không thích hợp để làm gia chủ nhà họ Lương nữa.”
“Ý Hành, cháu có ý gì?”
Sắc mặt Lương Nam Lĩnh hơi thay đổi.
“Ý cháu là, ông nội, ông nên về quê hưởng phúc được rồi.”
Trong mắt Lương Ý Hành xẹt qua một tia sắt bén: “Nhà họ Lương cứ giao cho cháu quản lý!”
“Mày, thằng khốn nạn, mày có biết mày đang nói gì không?”
Đồng tử Lương Nam Lĩnh co rút, tức giận nhìn Lương Ý Hành.
Ông ta biết rất rõ một khi Lương Ý Hành lên nắm quyền, chắc chắn sẽ chọc giận Vương Nhất lần nữa. Đến lúc đó, nhà họ Lương sẽ bị diệt vong.
“Ông nội, ông yên tâm, cháu nhất định sẽ giết Vương Nhất báo thù cho ông.”
Nói xong, Lương Ý Hành chậm rãi đi về phía Lương Nam Lĩnh…
Nửa tiếng sau, Lương Ý Hành đã ngồi vào ghế gia chủ nhà họ Lương, việc đầu tiên anh ta làm là tổ chức một buổi họp mặt gia tộc.
Tất cả con cháu dòng chính nhà họ Lương đều tụ tập đông đủ, ngay cả Lương Nhật Tân đang nằm trong viện dưỡng thương cũng vội vàng trở về.
“Ý Hành, ba đâu rồi?”
Một người đàn ông trung niên nhìn quanh nhưng không thấy Lương Nam Lĩnh đâu nên mở miệng hỏi.
Những con cháu dòng chính khác như thể biết được gì đó, trố mắt nhìn nhau.
Lương Ý Hành không lên tiếng, buồn bã phất tay, ngay sau đó có hai người khiêng một cái cáng đi tới.
Trên cáng, thi thể được bọc trong một tấm vải trắng, Lương Ý Hành khàn giọng nói: “Ông nội ở đây!”
“Gì?”
Nói xong, vẻ mặt của mọi người liền thay đổi, bọn họ không tin, bước tới vén tấm vải trắng ra.
Lương Nam Lĩnh trợn mắt, mắt không có tiêu cự, chết không nhắm măt, như thể nhìn thấy chuyện gì đó kinh khủng trước khi chết.
Cả nhà họ Lương đều lặng thinh, mọi người thẫn thờ nhìn hồi lâu, cuối cùng chấp nhận sự thật rằng ông nội đã chết thảm, hốc mắt đỏ hoe, đau buồn khóc lóc.
“Ông nội…”
“Ba, ba chết thảm quá…”
“Là ai làm, mẹ kiếp là ai làm? Tôi sẽ giết người đó…”
Lương Ý Hành buồn bã, vẻ mặt tràn đầy hối hận nói: “Là lỗi của con, con đã không bảo vệ tốt cho ông nội, hại ông nội bị Vương Nhất bóp cổ chết!”
“Vương Nhất, lại là Vương Nhất!”
“Tôi cùng anh ta không đội trời chung, tôi sẽ đi giết anh ta để báo thù cho ông nội!”
“…”
Nhà họ Lương vừa tức giận và đau buồn, Lương Ý Hành vô cùng đắc ý, nhưng ngoài mặt thì giận dữ hét lên.
“Hôm nay! Mặc dù ông nội đã chết, nhưng đàn ông con trai nhà họ Lương đều là người có thù tất báo. Tôi với tư cách là cháu nội của ông nội, tôi xin thề tiếp nhận mối hận chồng chất này!”
Anh ta liếc nhìn tất cả, giọng nói vang dội: “Lương Ý Hành xin thề, không giết chết Vương Nhất và người thân anh ta, thề không làm người!”
“Không giết Vương Nhất, thề không làm người!”
“Không giết Vương Nhất, thề không làm người!”
“Không giết Vương Nhất, thề không làm người!”
Những tiếng gào thét đầy thù hận vang lên hết đợt này sang đợt khác, tạo thành một dư âm rất lâu vẫn chưa tan biến.
Lương Nhật Tân lặng lẽ rút lui khỏi hàng ngũ, đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lương Ý Hành, sát khí bừng bừng.
Anh ta lấy điện thoại ra, gọi một cú điện thoại, giọng trầm thấp.
“Ông nội tôi chết rồi, Lương Ý Hành giết.”