Sau khi chia tay với Kim Thúy Như, Vương Nhất một lần nữa trở lại phòng ăn.
Lúc này, nhân viên phục vụ đã mang thức ăn tinh xảo lên, còn tặng một chai rượu vang hảo hạng.
Phòng ăn cách âm vô cùng tốt, chuyện xảy ra bên trong phòng ăn, căn bản không có ai biết.
Vương Nhất nhìn món ngon trên bàn, cười nói: "Ăn đi, đồ ăn ở đây cũng được lắm."
Lý Khinh Hồng lại không thèm ăn chút nào, trên mặt tràn ngập vẻ lo lắng: "Cô ấy nói gì với anh?"
Vương Nhất rơi vào trầm mặc, trong lòng cân nhắc một chút, vẫn quyết định không cho Lý Khinh Hồng biết.
“Sau lưng chuyện này còn có rất nhiều chuyện kì quái, Kim Thúy Như nói với anh một số vấn đề chi tiết.” Vẻ mặt Vương Nhất hòa hoãn nói.
Lý Khinh Hồng không nói gì, chỉ nhìn mưa gió ngoài cửa sổ, xoa xoa huyệt thái dương có chút đau nhức, lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Nhìn gương mặt xinh đẹp gần kề bên mình, nội tâm Vương Nhất cũng áy náy, nhưng nhiều hơn, cũng là sự kiên quyết.
“Khinh Hồng, em yên tâm đi, chuyện này, anh sẽ tra ra manh mối.”
Anh nhìn Lý Khinh Hồng, giống như thề, trầm giọng nói.
Thấy Vương Nhất trịnh trọng như thế, Lý Khinh Hồng cũng không phiền não nữa, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Trước mặt cô, cũng có thêm một miếng bít tết đã cắt xong.
"Nào, há miệng, a--” Vương Nhất cầm miếng bít tết nói với Lý Khinh Hồng.
“Anh làm cái gì vậy?”
Vẻ mặt Lý Khinh Hồng kì lạ nhìn Vương Nhất, nghi ngờ nói.
“Đút em ăn mà.” Vương Nhất đương nhiên nói.
“Em tự ăn được…” Thần sắc Lý Khinh Hồng mất tự nhiên, nói.
“Anh biết, há miệng nào, a---”
“…”
Vương Nhất rõ ràng gật đầu, nhưng vẫn giống như nghe không hiểu, đưa bít tết về phía trước.
Không còn cách nào khác, Lý Khinh Hồng đành phải kiên trì ăn miếng bít tết này, thậm chí dưới sự ép buộc của Vương Nhất ăn cả đĩa bít tết.
Ăn cơm tối xong, mưa to vẫn không ngớt, ngược lại có dấu hiệu càng lúc càng lớn hơn.
Vương Nhất che ô cho Lý Khinh Hồng, nhìn bầu trời đêm đen kịt, cảm thán một tiếng: "Mưa to quá."
“Lái xe”
Lý Khinh Hồng cũng không để ý lắm, lời ít mà ý nhiều nói.
“Để tôi lái.” Vương Nhất nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Lý Khinh Hồng nói.
Tửu lượng của Lý Khinh Hồng không tốt lắm, mới uống một chai rượu đỏ, đã có chút choáng váng đầu óc.
Lý Khinh Hồng gật đầu, vừa lấy chìa khóa từ trong túi ra, tay lại dừng lại, sau đó lắc đầu: "Không được."
“Cái gì không được?” Vương Nhất ngẩn người.
Chỉ thấy cô nghiêm túc nhìn Vương Nhất, nói: “Anh cũng uống rượu rồi.”
“Một xíu này có là gì đâu---”
“Không được, uống rồi là uống rồi, chúng ta gọi tài xế đi.”
“…”
Một lúc sau, có một người đàn ông đội nón lưỡi trai, chiều cao một mét bảy đi tới trước mặt hai người: “Là hai người gọi tài xế riêng phải không?”
Rõ ràng là mùa hè, nhưng người đàn ông này lại mặc áo khoác thật dày.
Vương Nhất chú ý người đàn ông này nhiều hơn, đưa chìa khóa xe cho anh ta: "Đi Tử Viên."
Nói xong, nhanh chóng ngồi vào hàng ghế sau cùng với Lý Khinh Hồng.
Người đàn ông mặc áo khoác cũng không nói lời nào, trực tiếp khởi động xe, chạy vào trong màn mưa.
So với những tài xế hay nói chuyện khác, người đàn ông này rất trầm mặc, từ lúc bắt đầu lái xe, không nói một câu.
Vương Nhất và Lý Khinh Hồng đương nhiên sẽ không chủ động nói chuyện, bên trong xe tối đen tĩnh mịch, không có một chút âm thanh nào.
Chỉ có những hạt mưa dày đặc đập vào kính chắn gió, phát ra âm thanh xào lộp bộp như tiếng đậu rơi.
Mưa to đã lớn đến mức khó có thể nhìn thấy vật, mặc dù mở cần gạt nước lớn nhất, cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy vật mà thôi.
Xe chạy vào một con đường núi ít người lui tới, ánh mắt Vương Nhất hơi nheo lại: "Nếu như tôi nhớ không lầm, nơi này không phải đường đi qua Tử Viên."
“Vậy sao? Vậy chắc tôi nhớ nhầm rồi.”
Người đàn ông làm bộ dáng hiểu ra, vội vàng quay đầu.
Đột nhiên, trước mặt chiếu tới hai ánh đèn xe cực kỳ chói mắt, trong nháy mắt che khuất tầm mắt của mọi người.
Két......
Người đàn ông đánh tay lái, thân xe kịch liệt lay động, Vương Nhất và Lý Khinh Hồng, nhất thời phản xạ có điều kiện đụng về phía trước.
“Có chuyện gì vậy!”
Lý Khinh Hồng mở mắt, nhìn về phí trước
“Cẩn thận!”
Vương Nhất khuôn mặt biến sắc, hét lớn một tiếng.
Đèn xe chói mắt càng ngày càng gần, trong mưa to đột nhiên lao ra một chiếc xe tải lớn chứa đầy hàng hóa, giống như thú lớn phát điên, điên cuồng nghiền ép về phía bọn họ.
Ầm---
Tia chớp ngang trời, chiếu bầu trời đêm đen nghịt sáng như tuyết, cũng chiếu sáng mọi thứ trước mắt.
Vương Nhất cũng thấy rõ người lái xe trong chiếc xe tải kia, anh ta cũng mặc áo khoác thật dày, nhìn kiểu dáng, cùng một kiểu với người lái xe.
Vương Nhất như là hiểu được cái gì, ánh mắt rùng mình, nhìn về phía tài xế đang lái xe.
Kính chiếu hậu xe, phản chiếu ra khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông mặc áo khoác, ánh mắt anh ta dữ tợn nhìn Vương Nhất và Lý Khinh Hồng, khóe miệng gợi lên một nụ cười quỷ dị.
Ngay sau đó, anh ta buông hai tay lái ra.
Vì vậy, ở tốc độ cao, xe trong nháy mắt mất đi thăng bằng.
Két két---
Tay lái điên cuồng chuyển động, thân xe cũng điên cuồng chuyển động, người trong xe, mặc dù thắt dây an toàn, cũng cảm giác trời đất quay cuồng.
Vương Nhất còn chưa kịp nói chuyện, chợt phát hiện, người đàn ông lái xe đột nhiên biến mất.
Nhất thời, không gian trong xe u ám nhỏ hẹp nguy hiểm tứ phía.
Vương Nhất phản xạ có điều kiện nhìn về phía trước, chỉ thấy người đàn ông biến mất giống như thằn lằn xấu xí, cả người dán ở trên nóc xe, không nhúc nhích.
Anh ta hướng về phía Vương Nhất cười lạnh lẽo, cầm dao găm trong tay, mạnh mẽ đâm tới cổ Lý Khinh Hồng.
“Mày dám!”
Hai mắt Vương Nhất phát lạnh, trong mắt xẹt qua sát ý khiếp người.
Nhưng anh cũng không có phản kích, mà ôm chặt lấy Lý Khinh Hồng, dùng thân thể máu thịt của mình bảo vệ Lý Khinh Hồng.
“Không được---”
Lý Khinh Hồng bị Vương Nhất đè nặng ở trên người, cảm giác mê muội đập vào mặt mãnh liệt, nhưng cô vẫn thấy rõ người đàn ông áo khoác muốn giết cô, nhất thời đau đớn hét lên một tiếng.
Phập---
Ngay sau đó, chiếc dao đâm mạnh vào sau lưng Vương Nhất, lập tức máu tươi văng khắp nơi, quần áo Vương Nhất trong nháy mắt bị nhuộm đỏ.
“Vương Nhất---”
Lý Khinh Hồng nước mắt tràn mi, lấy tay sờ một cái, tay đầy máu.
Tên sát thủ lùn cũng sửng sốt một chút, mục tiêu của anh ta là Lý Khinh Hồng, không nghĩ tới đánh bậy đánh bạ, lại đâm Vương Nhất bị thương.
Nhưng rất nhanh, nụ cười trên mặt anh ta càng thêm dữ tợn.
Vương Nhất bị thương, như vậy kết quả lại càng tốt.
Sát thủ không tiếp tục truy đuổi, bởi vì anh ta nghe được tiếng còi xe vang dội, khoảng cách giữa hai chiếc xe càng ngày càng gần, sắp đụng vào nhau.
Anh ta phải nhanh chóng lui về phía sau, nhảy xuống xe chạy trốn.
Nhưng ngay sau đó, cánh tay của anh ta lại bị kéo mạnh một cái, rắc một tiếng, trực tiếp bị kéo trật khớp.
Dưới cơn đau nhức, sát thủ theo bản năng quay đầu lại.
Nhìn thấy, lại là một đôi mắt đen nhánh, che kín đầy sát ý.
Vương Nhất hung hăng rút dao găm trên người ra, vẻ mặt đầy sát khí nhìn anh ta, giống như tử thần chăm chú nhìn.