Dù sao Liễu Mộng cũng không phải một người phụ nữ bình thường, cô ta nhanh chóng khôi phục tinh thần sau sự kinh ngạc, vội vàng điều chỉnh sắc mặt của mình, nói: “Ngài đây có chuyện gì xin từ từ nói, sao lại lầm ầm ĩ lên như thế?”
“Các người bán rượu giả” Kim Thành Phong lạnh lùng nói.
“...”
Sắc mặt Liễu Mộng hơi thay đổi, nhưng sau đó lại khôi phục lại trạng thái bình thường, cô ta cười nói: “Có thể là do để quá lâu nên biến chất đấy.”
“Vì đó là sơ suất của chúng tôi nên chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, trong hầm rượu có một chai Lafite năm 1985, tôi lấy ra cho hai người nếm thử nhé?”
Lời nói này rất khéo léo.
Vô cùng khéo léo.
Vương Nhất khẽ nheo mắt, cô ta không giống người khác, hết sức phủ nhận việc bán rượu giả, nhưng cũng không thừa nhận, chỉ lập lờ ba phải tráo khái niệm, nói bị biến chất.
Rượu biến chất và bán rượu giả là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Cuối cùng lại đưa lên một chai rượu có tuổi đời từ năm 85 xem như bồi thường, cho dù là ai cũng không thể chối từ nhỉ?
Kim Thành Phong im lặng, anh ta quay đầu lại, nhìn Vương Nhất với ánh mắt dò hỏi.
Hành động này khiến tim Liễu Mộng đập nhanh vô cùng, cô ta nhanh chóng nhận ra được người đứng trước mặt mình nghe theo lời người đàn ông kia.
Trong lòng Liễu Mộng có hơi bối rối, rốt cuộc anh ta là ai?
Vương Nhất gật đầu, lúc này Kim Thành Phong mới nói: “Mang lên đi.”
Liễu Mộng giống như trút được gánh nặng mà lấy ra chai Lafite, tự mình mở rượu và rót rượu cho Vương Nhất cũng như Kim Thành Phong, cuối cùng cô ta kiên nhẫn cầu xin: “Ngài đây có thể bảo người của anh dừng lại, đừng đập nữa được không?”
“Cụng ly.”
Keng!
Vương Nhất và Kim Thành Phong cụng ly, không để ý đến lời cô ta nói.
“Ngài Vương, chúng tôi cũng không nói là không trả tiền, chỉ là không phải bây giờ, hà cớ gì phải làm ra chuyện này chứ?” Liễu Mộng kìm nén cơn tức giận mà nói.
Vương Nhất nhấp một ngụm rồi buông ly rượu: “Rượu này cũng là giả.”
Kim Thành Phong gật đầu phụ họa, nói với theo: “Đúng là rượu giả.”
Keng!
Nói xong anh ta liền ném ly rượu xuống đất khiến nó vỡ tan tành.
“Anh!”
Liễu Mộng phát cáu, cuối cùng không kìm nén được cơn tức giận trong lòng, vẻ mặt cũng trở nên hằn học: “Họ Vương kia, gây chuyện cũng phải có giới hạn thôi, có tin tôi báo cánh sát hay không?”
“Báo đi.”
Vương Nhất cười khẽ, không chút sợ hãi: “Để xem rốt cuộc là bọn tôi bị bắt hay là cô.”
“Bọn tôi cùng lắm chỉ là phá hoại của công, bồi thường chút tiền là xong rồi, nhưng cô lại cấu kết với thế lực ngầm nhà họ Đồng, liên hợp ức hiếp công ty Lệ Tinh Quốc Tế, tranh chấp kinh tế không chỉ dừng ở việc bồi thường chút tiền là ổn đâu, hơn nữa đồng tiền các người kiếm được mấy năm qua cũng không trong sạch gì, chẳng biết đã lau sạch sẽ chưa nữa đấy?”
“...”
Dưới ánh mắt sâu thẳm của Vương Nhất, trong lòng của Liễu Mộng lập tức dấy lên sự rối loạn.
Hiển nhiên, người thanh niên này đã có chuẩn bị rồi mới đến, nếu không sẽ không điều tra kỹ càng như vậy.
“Tôi không biết anh đang nói gì cả...” Sắc mặt Liễu Mộng lúc này trông rất khó coi, vẫn mạnh miệng không chịu thừa nhận.
“Vả miệng.” Vương Nhất cắt ngang lời nói của Liễu Mộng, thờ ơ ra lệnh.
Bốp!
Lãnh Nhan đứng phía sau lập tức ra tay, Liễu Mộng còn chưa kịp phản ứng đã liên tục bị cô ta vả mấy phát vào mặt.
Tốc độ của Lãnh Nhan vô cùng nhanh, đợi khi cô ta tát xong, gương mặt của Liễu Mộng đã không còn giống con người, xanh xanh tím tím.
“Còn không trả tiền à?”
Vương Nhất đứng lên, nhìn Liễu Mộng từ trên cao xuống, ánh mắt bình thản tựa như đang nhìn một xác chết.
Liễu Mộng run lên bần bật, bởi vì cô ta cảm nhận được Vương Nhất đã thay đổi khí chất.
Không còn bình thản nữa, mà thay vào đó là một luồng sát khí khiến Liễu Mộng không lạnh mà run.
“Vấn đề này tôi nói không tính.”
Mặc dù sợ hãi nhưng Liễu Mộng vẫn nhìn Vương Nhất bằng gương mặt vô cùng thù hằn, không quên uy hiếp: “Tôi là người của Đồng Kiệt, anh động vào tôi là xong rồi.”
Bốp!
Lãnh Nhan lại tát một cái lên mặt Liễu Mộng, đánh đến nỗi rớt cả răng, máu tươi chảy đầy đất.
“Dừng tay!”
Lúc này, Bạch Vũ mới khoan thai tới muộn, nhìn thấy Liễu Mộng đã không còn hình người cùng với đống lộn xộn trong quán bar thì tức giận đến xanh mặt.
“Cậu dám đánh người à!” Bạch Vũ gầm lên.
“Là cậu?!”
Đột nhiên, từ phía sau Bạch Vũ truyền đến một giọng nói sợ hãi.
Bạch Vũ lập tức quay đầu nhìn về phía người đàn bà kia, lạnh giọng nói: “Cô quen biết cậu ta à?”
“Ông chủ, chính là thằng nhóc này, thằng nhóc này đã đánh chồng tôi đến hộc máu!” Người đàn bà kia nhìn thấy Vương Nhất giống như gặp quỷ.
“Cái gì?”
Bạch Vũ nghe vậy, ánh mắt nhìn về phía Vương Nhất càng thêm u ám.
Lần trước một đứa nhóc trong nhà ông ta bị bắt phải chuyển trường, người nhà còn bị đánh đến chảy máu vỡ đầu, Bạch Vũ đã đủ tức giận rồi, không ngờ lại là cùng một người.
Vương Nhất khá kinh ngạc liếc nhìn người đàn bà kia, ánh mắt hàm ý: “Thì ra các người là người một nhà...”
“Bạch Vũ… không quen tôi sao?”
Đúng lúc này, Kim Thành Phong đứng lên, đi tới trước mặt Bạch Vũ, cười lạnh nói.
“Cậu… cậu Kim?!”
Thấy Kim Thành Phong, Bạch Vũ lập tức kinh ngạc, sắc mặt thay đổi: “Sao ngài lại ở đây?”
“Tôi ở đâu còn phải được ông cho phép sao?” Vẻ mặt Kim Thành Phong không hề biểu lộ cảm xúc gì.
“...”
Bạch Vũ lập tức ý thức được một chuyện, Kim Thành Phong và người đàn ông này là một nhóm.
Vì thế, ánh mắt ông ta lập tức trở nên nghiêm nghị, cắn răng hỏi: “Cậu Kim, ngài làm như vậy, cô Kim có biết không?”
Kim Thành Phong im lặng một lát, sắc mặt nhất thời thay đổi, nhưng rất nhanh sau đó liền đè nén xuống, mắng: “Lấy chị của tôi ra áp chế tôi sao, tôi không sợ chị ta!”
“Những lời này của cậu Kim có thật lòng không?”
Nghe Kim Thành Phong nói vậy, ánh mắt Bạch Vũ liền trở nên nguy hiểm, cặp kính của ông ta phản xạ ra ánh sáng lạnh lẽo vô cùng.
Câu này khiến Kim Thành Phong lập tức sợ hãi trong lòng, nhưng anh ta quay đầu lại nhìn Vương Nhất, phát hiện Vương Nhất cũng đang nhìn mình.
Vẻ mặt bình thản, trên mặt còn có một nụ cười thong dong tự tin.
Lúc này, trái tim Kim Thành Phong khẽ run lên, sắc mặt tái nhợt vô cùng.
Anh ta đã không thể quay đầu lại được nữa.
“Hừ..”
Anh ta hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Bạch Vũ nói: “Từ tận đáy lòng, tôi đã chịu đủ thái độ coi ai cũng như nô tì của chị ta rồi.”
Khi Kim Thành Phong nói ra lời này, sắc mặt của Bạch Vũ khẽ thay đổi, cả sắc mặt Vương Nhất cũng có thay đổi một chút.
Ánh mắt người trước nghiêm nghị, còn người sau lại khẽ nở nụ cười.
Anh biết, Kim Thành Phong đã không còn đường lui, chỉ có thể lựa chọn mình.
Những lời này như trút hết sức lực của Kim Thành Phong, anh ta yếu ớt ngồi trên ghế, thở hổn hển, sắc mặt lúc này vô cùng tái nhợt.
Nói ra những lời này chẳng khác nào đang phản bội lại chị của mình, một người phụ nữ lạnh nhạt không hề có tình cảm.
Vương Nhất đã trở thành cọng rơm cứu mạng duy nhất của anh ta.
Anh ta nhìn về phía Vương Nhất, ánh mắt mang theo sự cầu cứu.
Tôi đã nương tựa vào anh, anh đừng làm tôi thất vọng nhé...
Nụ cười trên mặt Vương Nhất ngày càng sâu, anh nhìn Kim Thành Phong nói: “Cậu năm nay bao nhiêu tuổi?”
Kim Thành Phong không biết vì sao Vương Nhất lại hỏi chuyện này, nhưng anh ta vẫn thành thật trả lời: “Hai mươi bảy.”
“Ở độ tuổi của cậu, Kim Thuý Như đang làm gì?” Vương Nhất lại hỏi.
Kim Thành Phong nhớ lại rồi nói: “Mười năm trước, chị của tôi đã dùng quỹ ngân sách gần 15 tỷ tích góp được để gây dựng sự nghiệp, đầu tư vào một công tư bất động sản sắp phá sản, kết quả khu đất do chị đứng tên được chính phủ khai thác, còn được liệt vào khu phòng học, giá cả tăng gấp đôi, tạo ra lợi nhuận khổng lồ chỉ sau một đêm.”
“Mười năm sau, chị ta đã có khối tài sản kết xù hơn nghìn tỷ, trở thành người cầm lái của nhà họ Kim.”
“Vậy ở tuổi này, cậu đang làm gì?”
Kim Thành Phong đột nhiên cảm thấy vô cùng nhục nhã, cắn răng nói: “Ăn nhậu chơi bời, ăn no chờ chết!”
“Có muốn thay Kim Thuý Như trở thành gia chủ mới của nhà họ Kim không?” Vương Nhất nói.
“...”
Trong nháy mắt, đồng tử Kim Thành Phong hơi co lại, toàn thân run rẩy kịch liệt.
Lúc này, trong đầu Kim Thành Phong dường như có một âm thanh đang nói với anh ta rằng dựa vào Vương Nhất là một lựa chọn sáng suốt.
Nếu phải tìm một người có thể lật đổ Kim Thuý Như, thì người đó không ai khác chính là Vương Nhất!