“Bắt cóc Lý Khinh Hồng?!”
Nghe Vương Nhất nói thế, Diệp Kình Hiên lập tức im bặt không dám hó hé tiếng nào.
Bởi vì anh ta cảm nhận được sau khi thốt ra câu nói ấy, nhiệt độ xung quanh giảm xuống một cách đột ngột, một luồng sát khí bao vây xung quanh anh ta ngay.
Anh ta cũng nhớ đến vụ án bắt cóc chấn động khắp thành phố hồi năm năm trước.
Diệp Kình Hiên không dám giấu giếm mà dè dặt thú thật: “Không dám giấu anh, nhà họ Kim từng nhờ tôi làm việc này, đồng thời còn hứa hẹn sẽ trả cho tôi khoản thù lao hậu hĩnh nhưng tôi đã khước từ rồi, cũng vì thế mà tôi với nhà họ Kim mới nảy sinh mâu thuẫn.”
Diệp Kình Hiên cắn răng nói tiếp: “Mặc dù Diệp Kình Hiên chỉ là một kẻ đầu đường xó chợ, không học hành đến đâu nhưng mà tôi biết có thể kiếm tiền từ việc nào, việc nào không thể đụng vô, tôi với cô Lý không thù không oán, sao tôi làm như vậy được?”
“Vậy à…” Vương Nhất gật gù rồi không nói gì nữa.
Diệp Kình Hiên là một người thành thật, anh ta không hề nói dối, hơn nữa cho dù anh ta nói dối thì Vương Nhất vừa nhìn sẽ nhận ra ngay.
Thấy Vương Nhất im lặng, Diệp Kình Hiên do dự một hồi mới hỏi dò: “Dám hỏi cô Lý là gì của anh?”
Ánh mắt Vương Nhất trở nên lạnh lùng, anh liếc nhìn anh ta rồi nói: “Chuyện gì nên hỏi hẵng hỏi, chuyện gì không nên hỏi thì đừng có hỏi.”
Diệp Kình Hiên rụt cổ lại, anh ta vội vàng đáp: “Dạ, tại tôi lắm lời.”
Đám đàn em trong bang hội Kình Hiên thấy anh đại của mình khép nép như thế bèn không khỏi quan sát Vương Nhất thêm một lúc, đến anh Hiên còn thua người này sau một hiệp đấu, rốt cuộc anh ta là thần thánh phương nào?
Bầu không khí lại chìm vào im lặng một lần nữa, Vương Nhất không lên tiếng, Diệp Kình Hiên cũng chẳng dám nói gì.
Thế lực hàng đầu thế giới ngầm không phải chỉ có mỗi Thiên Long bang, Vương Nhất hỏi như vậy cũng chỉ vì muốn cầu may mà thôi.
“Anh lấy được quyền phổ Bôn Lôi từ đâu?” Vương Nhất chợt cất tiếng hỏi.
Diệp Kình Hiên ngẩn người, hắn ta mừng húm: “Tôi mua quyền phổ Bôn Lôi này từ chợ đen hồi năm ngoái đấy.”
“Chợ đen à…”
Nghe thấy thế, Vương Nhất cũng gật gật đầu, Võ Si sẽ không để một thứ quan trọng như quyền phổ trôi nổi bên ngoài, chỉ có một khả năng duy nhất mà thôi, đó là đám đệ tử.
Nhưng đám đệ tử cũng không phải là đồ ngốc, làm sao có thể ngốc đến mức mang bán quyền phổ kia chứ, đương nhiên đây là chỉ là lớp vỏ bề ngoài, dùng để thu hút người mua.
Anh cũng không vạch trần, chỉ nói: “Sau này có chỗ nào trong quyền phổ Bôn Lôi mà không hiểu thì cứ đến tìm tôi.”
Ấn tượng của anh về Diệp Kình Hiên không tệ, chỉ dạy cho anh ta một chút cũng được.
“Thật sao?!”
Diệp Kình Hiên vô cùng vui vẻ, thậm chí anh ta còn cảm thấy không tin nổi vào tai mình: “Tôi thật sự có thể học hỏi từ anh sao?”
Vương Nhất đáp lại một cách hờ hững: “Nhưng mà anh phải phân biệt rõ chuyện nên hợp tác với ai, không nên hợp tác với ai, ngoài ra, khó khăn lắm mới lăn lộn được đến bước này, đến lúc tẩy trắng rồi đó.”
“Vâng! Tôi sẽ cắt đứt quan hệ làm ăn với nhà họ Bạch và nhà họ Kim nay!”
Làm sao Diệp Kình Hiên không nhận ra ý nhắc nhở của Vương Nhất kia chứ, anh ta vô cùng kích động, tỏ rõ lập trường ngay.
“Ừ, thôi anh đi trước đi.”
Vương Nhất phất phất tay, kêu Diệp Kình Hiên rời khỏi nơi này rồi mới gọi với về phía cầu trượt: “Tử Lam, đi thôi con, chúng ta đi tìm mẹ.”
“Con qua liền!”
Vương Tử Lam đáp lại rồi nhanh chóng trượt xuống, chạy đến bên cạnh Vương Nhất, nắm tay anh rồi nói: “Ba ơi, con muốn chơi cưỡi ngựa.”
Vương Nhất ngẩn người: “Ai là ngựa?”
Vương Tử Lam chỉ vào đầu của Vương Nhất.
Thế là Vương Nhất phá ra cười lớn: “Rồi, ba là ngựa, cưỡi ngựa thôi nào.”
Vương Nhất vừa cười vừa bế Vương Tử Lam lên, để cô bé cưỡi trên cổ của mình, ba con họ quay người bước đi dưới ánh mặt trời.
Diệp Kình Hiên và đám đàn em của anh ta khó lòng tưởng tượng ra nổi cảnh này, một người hết sức rành rẽ về Bôn Lôi quyền mà lại là nô lệ của con gái.
Không biết vì sao Diệp Kình Hiên chợt hâm mộ cuộc sống của Vương Nhất, thế là anh ta không khỏi cao giọng gọi: “Tiền bối.”
Vương Nhất dừng bước, quay đầu nhìn Diệp Kình Hiên.
Diệp Kình Hiên lớn tiếng hỏi: “Không biết tiền bối tên gì?”
Vương Nhất cười cười: “Tôi tên là Vương Nhất.”
“Vương Nhất? Sao cái tên này quen thế nhỉ?” Diệp Kình Hiên nhíu mày, anh ta lẩm bẩm trong miệng.
Đột nhiên một tên đàn em vỗ đầu, kinh ngạc mà hô lớn: “Em nhớ ra rồi, hình như cái người “được gả” cho cô cả nhà họ Kim, Kim Thúy Như, cái cậu đi ở rể biến mất trong hôn lễ ấy cũng tên là Vương Nhất.”
Diệp Kình Hiên biến sắc ngay.
Lúc Vương Nhất dắt Vương Tử Lam ra ngoài đã là sáu giờ tối.
Cuộc sống về đêm ở Thiên An chỉ mới vừa bắt đầu.
“Anh Vương.”
Vừa bước vào trong, tiếng gọi của một người phụ nữ đã vang lên.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người phụ nữ mặc đồng phục trắng đang nở nụ cười mỉm tiêu chuẩn đứng sau lưng mình, ấy là thư ký riêng của Lý Khinh Hồng, Tiêu Dao.
“Cô Lý à, chào cô.”
Vương Nhất mỉm cười gật đầu rồi mới hỏi: “Lý tổng đâu rồi?”
“Lý tổng đang mở cuộc họp với các vị lãnh đạo cấp cao” Tiêu Dao đáp.
Vương Nhất ngạc nhiên: “Sao lâu thế?”
Vừa nhắc đến chuyện này, gương mặt Tiêu Dao bỗng trở nên mất tự nhiên, thế nhưng cô ta vẫn mỉm cười rồi đáp: “Xin lỗi anh Vương, đây là bí mật của công ty chúng tôi, không tiện tiết lộ cho anh.”
Vương Nhất cũng gật đầu, tỏ ý mình có thể hiểu.
Trông cô ta có vẻ như sắp tan ca rồi, Vương Nhất không hỏi thêm gì nữa, chỉ nắm tay Vương Tử Lam đi lên phòng họp trên lầu.
Từ tầng 68 đến 88 trong tòa nhà Quốc Tế thuộc về công ty Quốc Tế Lệ Tinh, phòng họp nằm ở giữa, cũng chính là tầng 78.
Cửa thang máy vừa mở ra, Vương Nhất đã nghe thấy tiếng quát mắng của Lý Khinh Hồng.
“Trả nợ là chuyện hiển nhiên phải làm, số tiền này bọn họ nhây bao nhiêu lâu, hai tháng rồi đấy!”
“Trong vòng nửa tháng không đòi lại được thì tôi có thể hiểu, bây giờ đã hai tháng trôi qua rồi mà không có một chút tiến triển nào cả, ngoại trừ các người làm việc không nghiêm túc, tôi chỉ có thể nghi ngờ năng lực của các người rồi.”
“Tuần này là hạn chót, nếu như còn không đòi được nợ thì những người phụ trách dự án này đều phải cuốn gói cho tôi!”
Giọng nói của cô ta bừng bừng lửa giận, dường như ai đã đụng vào vảy ngược của Lý Khinh Hồng vậy, khiến cho cô ta nổi cơn tam bành.
Vương Nhất còn đỡ, Vương Tử Lam sợ hết hồn, cô bé ôm chân Vương Nhất thật chặt.
Cánh cửa phòng họp mở rộng, sắc mặt những lãnh đạo cấp cao đều xám xịt, ai nấy đều cúi đầu lầm lũi bước ra, đi lướt qua vai Vương Nhất.
Có một việc Vương Nhất chưa nhận ra, một lãnh đạo nữ với dung mạo thanh tú, vóc dáng mảnh khảnh chợt khựng bước, quay đầu nhìn lại theo bản năng.
Cô ta vội vàng tìm kiếm bóng dáng quen thuộc ấy, thế nhưng người qua kẻ lại hết sức đông đúc, Vương Nhất sớm đã mất dạng trong biển người.
“Sao thế Lý tổng?”
Cậu cấp dưới đi theo sau lưng cô ta cất tiếng nhắc nhở: “Thang máy đóng cửa rồi.”
Lý tổng chợt bừng tỉnh lại sau một hồi bần thần, cô ta lắc lắc đầu, gương mặt trông có vẻ rất cô đơn: “Không có gì, nhớ đến một người.”
Cậu cấp dưới ấy hơi ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi nhiều, dù gì chuyện này liên quan đến đời tư của lãnh đạo.
Vương Nhất dẫn Vương Tử Lam đi vào trong phòng họp, vừa nhìn đã thấy Lý Khinh Hồng.
Lý Khinh Hồng quay lưng về phía Vương Nhất, phòng họp vô cùng rộng lớn, chỉ có một mình cô mà thôi.
Đèn đã tắt từ lâu, chỉ có ánh sáng hiu hắt từ cây đèn ngoài hành lang rọi vàng, kéo bóng dáng của cô ra thẳng tắp.
Trông cô hơi mệt mỏi, hai tay bưng trán, cũng không biết đang nghĩ gì.
“Mẹ ơi.”
Vương Tử Lam cũng nhận ra tâm trạng của Lý Khinh Hồng không tốt, cô bé nấp sau lưng Vương Nhất, cất tiếng gọi khe khẽ.
Lý Khinh Hồng chợt run rẩy, cô quay đầu lại, sau khi nhìn thấy Vương Nhất dắt theo Vương Tử Lam đứng sau lưng mình, cô lặng lẽ nhìn con bé.”
“Tử Lam.”
Lý Khinh Hồng lập tức đứng dậy, giang rộng hai tay.
Vương Tử Lam chạy đến ôm chặt lấy cô.
Lý Khinh Hồng bèn bế Vương Tử Lam lên, Vương Nhất cũng bước đến bên cạnh cô, anh hỏi dò: “Sao thế, xảy ra chuyện gì?”
Dù là lúc Vương Nhất sa cơ hay tỏa sáng, lúc đối mặt với Lý Khinh Hồng, anh vĩnh viễn luôn dè dặt như thế.
Lý Khinh Hồng lắc lắc đầu, không trả lời mà chỉ nhìn Vương Nhất với vẻ ngạc nhiên: “Sao trễ thế anh mới đến.”
“Xảy ra chút việc trong nhà trẻ, lỡ thời gian.”
Vương Nhất mỉm cười rồi nói: “Sau này em phải hỏi thăm chuyện học hành của con nhiều hơn mới được, đừng có mài đầu vào công việc mãi thế.”
Lý Khinh Hồng im lặng một lúc: “Em sẽ điều tiết lại thời gian.”
“Anh biết em rất xem trọng công việc, thế nhưng bây giờ anh đã về rồi.”
Vương Nhất nhìn Lý Khinh Hồng với vẻ chân thành rồi nói: “Kiếm tiền nuôi vợ nuôi con là trách nhiệm của anh.”
Lý Khinh Hồng mỉm cười không đáp, chỉ nói: “Về nhà thôi.”
Sau khi dứt lời, cô bế Tử Lam đi ra khỏi phòng họp.
“Khinh Hồng.” Vương Nhất chợt cất tiếng gọi.
“Còn việc gì nữa sao?” Lý Khinh Hồng ngoái đầu nhìn lại.
“Anh biết hồi trước anh không có ở đây thì em rất hận anh, nhưng bây giờ anh về rồi, ít nhất cũng để em chia sẻ gánh nặng với em nhé.”
Vương Nhất nhìn Lý Khinh Hồng một cách nghiêm túc, anh lắc đầu: “Anh không muốn chuyện gì cũng phải để em gánh chịu, nếu là thế trông anh cứ như đồ thừa vậy.”
Sắc mặt Lý Khinh Hồng có vẻ lạ lùng, cô quay mặt đi, không nhìn Vương Nhất nữa: “Em đã quen rồi, hơn nữa chuyện này anh cũng không giúp gì được.”
Câu nói của cô đã kích thích đến Vương Nhất: “Em còn chưa nói thì sao biết anh không giúp em được?”
“…”
Lý Khinh Hồng im lặng một lúc lâu, thấy Vương Nhất cố chấp như thế, cô chỉ đành thỏa hiệp.
“Vậy được, để em cho anh hay.”
Năm phút sau, Lý Khinh Hồng ngẩng đầu lên, nhìn Vương Nhất rồi nói.