Thời gian như dừng lại vào giờ phút này, tất cả mọi người đều không thể tin nỗi nhìn một màn trước mắt.
Bang chủ bang Thiên Long – thế lực ngầm hàng đầu Thiên An – Diệp Kình Hiên lại quỳ hai gối xuống đất, dập đầu thật vang với Vương Nhất!
Do quá dùng sức, trán cũng bị dập chảy máu.
Hơn nữa, sau khi dập đầu xong, Diệp Kình Hiên còn không dám ngẩng đầu lên, vẫn dán sát xuống đất.
Vương Nhất không nói đứng dậy, anh ta sẽ không dậy.
Về phần ba Bạch Tiểu Bảo, và các giáo viên trong văn phòng, tất cả đều sợ ngu người, ngây ra nhìn.
Giờ khắc này, họ chỉ cảm thấy thế giới mà mình biết đã sụp đổ.
Diệp Kình Hiên là cao thủ được Thiên An công nhận, cũng là thành viên hiệp hội võ đạo, lại bại rồi?
Hơn nữa, là thảm bại!
Mọi người có mặt đều đờ đẫn, đều có thể nhìn ra, Diệp Kình Hiên ở trước mặt Vương Nhất căn bản không qua nỗi một hiệp.
Cách biệt giữa hai người có thể nói là nghiêng trời lệch đất!
“Đứng dậy đi.”
Đối với việc Diệp Kình Hiên quỳ gối dập đầu, phản ứng của Vương Nhất vẫn bình thản: “Tôi không phải tổ sư gia gì cả, anh nhận lầm người rồi.”
“Không, tôi không nhận lầm!”
Diệp Kình Hiên vẫn không đứng dậy, ngẩng đầu, ánh mắt nóng rẫy nhìn Vương Nhất: “Tôi có thể cảm giác được, ngài hiểu về Bôn Lôi quyền pháp vượt xa tôi – ngài là Võ Si tiên sinh, đúng không?”
Thiên hạ chẳng có mấy ai biết Bôn Lôi quyền pháp, học thành lại càng hiếm hoi, cũng chỉ có võ si Võ Sơn Hà mới có thực lực mạnh như vậy.
Võ Si tiên sinh?
Đám người cô Lý, ba Bạch Tiểu Bảo đều đầu đầy mờ mịt, người như họ còn lâu mới được tiếp xúc với người thuộc cấp bậc nước H thất si.
“Võ Si?”
Vương Nhất bỗng cười phì, ánh mắt lại kinh ngạc nhìn Diệp Kình Hiên một cái, không nghĩ tới anh ta lại biết Võ Si.
Nhưng mà, anh vẫn là lắc đầu, nói: “Tôi không phải Võ Si gì cả, tôi chỉ là ba của một đứa trẻ mà thôi.”
“Đúng đó, anh Kình Hiên, tên oắt này chỉ là công phu tay chân có chút lợi hại, sao có thể là Võ Si tiên sinh gì chứ…”
Chính vào lúc này, ba Bạch Tiểu Bảo cũng hồi hồn, có chút nôn nóng đi tới cạnh Diệp Kình Hiên, mặc dù ông ta không biết Võ Si tiên sinh gì đó là ai, nhưng thấy Diệp Kình Hiên sùng bái người đó như vậy, hẳn cũng là một nhân vật lớn vẻ vang.
Nhân vật lớn có thể khiến anh Kình Hiên cũng tôn sùng, sao có thể xuất hiện ở đây?
“Ông câm mồm cho tôi!”
Tuy nhiên, anh Kình Hiên lại bỗng nổi bão, một chân đá lên bụng ba Bạch Tiểu Bảo: “Ở đây nào có chỗ cho ông lên tiếng!”
Phịch!
Ba Bạch Tiểu Bảo bị đá ra thật xa, ôm chặt đầu, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Về phần Bạch Tiểu Bảo, ngây người nhìn ba mình bị người ông gọi tới đánh, chợt khóc òa một tiếng.
“Anh quen ông ta?”
Vương Nhất bỗng híp mắt, nhàn nhạt nhìn Diệp Kình Hiên.
“Quen.”
Đối diện với Vương Nhất, Diệp Kình Hiên như biến thành người khác, kính trọng nói: “Nhưng không thân.”
“Chuyện này không phải mới làm một hai lần đi?” Vương Nhất lại tùy tiện hỏi, nhưng Diệp Kình Hiên nghe lại có chút ý hỏi tội.
Nếu không phải gặp trúng Vương Nhất anh, mà chỉ là một gia đình bình thường thì sao?
Có phải sẽ tan tành?
Có lẽ vì có gia đình, Vương Nhất bây giờ rất chán ghét loại người này.
Thân thể Diệp Kình Hiên run rẩy kịch liệt, vội giải thích: “Không phải, chỉ nhà họ Bạch, gia tộc nhị lưu, sao xứng qua lại với tôi? Nếu không phải nhà họ Bạch dựa vào nhà họ Kim, tôi chẳng hơi đâu thèm liếc họ.”
Lời này vừa nói ra, mắt Vương Nhất khẽ híp lại, lạnh giọng: “Anh ra ngoài cửa đợi tôi, lát nữa tôi có việc hỏi anh.”
“Vâng.”
Diệp Kình Hiên miệng thì đồng ý, trong lòng lại thấp thỏm bất an.
Giọng điệu của Vương Nhất rõ ràng là có ý thẩm vấn anh ta.
Nhưng anh ta cũng không dám hỏi, chỉ đành dẫn người nhanh chóng ra khỏi nhà trẻ, một đám lưu manh mặc tây trang lại như học sinh tiểu học mắc lỗi đứng hứng gió lạnh ở cửa nhà trẻ, khiến mọi người muốn cười, lại cười không ra.
Đây là kết quả không ai nghĩ tới, Vương Nhất lại nhìn sang ba Bạch Tiểu Bảo.
Chỉ liếc mắt đã dọa cho ông ta vội vàng lùi về phía sau, mất mật hỏi: “Anh – anh rốt cuộc là ai? Muốn thế nào?”
“Tôi chả muốn gì cả.”
Vương Nhất dẫn Vương Tử Lam đi tới trước mặt ba Bạch Tiểu Bảo, nhàn nhạt nói: “Chỉ là đề nghị tôi nói trước đó, ông thấy thế nào?”
Ba Bạch Tiểu Bảo vừa nghe, biết lại nói chuyện chuyển trường, lập tức như thở phào vội vàng gật đầu: “Chuyển, chuyển, chúng tôi ngày mai chuyển trường ngay!”
Cô Lý và hiệu trưởng nhà trẻ đều ngây người, thật sự chuyển trường?
Chính vào lúc này, quý bà vừa ngất xỉu vì thấy máu lờ mờ tỉnh lại.
Vừa mở mắt đã nhìn thấy Vương Nhất ôm Vương Tử Lam, lập tức mắng to: “Cậu dám đánh chồng tôi, tôi nói cho cậu biết, cậu chết chắc rồi, cậu biết đánh chúng tôi có hậu quả gì sao?”
“Đừng nói nữa…” Ba Bạch Tiểu Bảo ở bên cạnh sợ hãi mặt mày tái nhợt, giọng cũng run theo.
“Đừng nói gì chứ, đàn ông đàn ang sao lại nhát gan như vậy?”
Quý bà lại không buông tha tiếp tục mắng nhiếc.
“Đừng nói nữa!”
Ba Bạch Tiểu Bảo bỗng hét to một tiếng, bạt tai bộp lên mặt quý bà.
“…”
Toàn trường yên tĩnh.
Mẹ Bạch Tiểu Bảo che mặt, ngây người nhìn chồng mình, một khắc sau, trở nên điên cuồng: “Ông đánh tôi…ông cũng dám đánh tôi…”
Ba Bạch Tiểu Bảo lạnh lùng nhìn bà ta, phớt lờ bà ta, rồi vội vàng khom người với Vương Nhất: “Xin lỗi, xin lỗi…chúng tôi đi ngay…”
Nói xong, bèn lôi kéo cả nhà thoát khỏi nhà trẻ.
Nhìn họ rời đi, Vương Nhất lại quay đầu nhìn cô Lý và hiệu trưởng một cái.
Cái nhìn này trực tiếp khiến hai người cả kinh.
Chuyện của Vương Tử Lam, họ rõ ràng biết là Bạch Tiểu Bảo sai, nhưng vì bối cảnh nhà kia, họ đành nghiêng về phía Bạch Tiểu Bảo.
Nếu tính toán, họ cũng là tòng phạm.
“Hai cô, không biết hai người có từng nghe một câu.”
Vương Nhất híp mắt khẽ cười nói: “Thầy cô là người truyền đạt, dạy ta biết đúng biết sai.”
“…”
Cô Lý và hiệu trưởng muốn lên tiếng, bỗng nhiên, điện thoại họ vang lên.
Hiển thị cuộc gọi của người lạ.
Nhưng không biết vì sao, cô Lý và hiệu trưởng đều có cảm giác dựng tóc gáy.
“Alo? Xin hỏi anh là…” Hiệu trưởng thử hỏi.
Tuy nhiên, còn chưa nói xong, trong điện thoại đã truyền tới giọng nói lạnh nhạt.
“Tôi là người của sở giáo dục, vừa có thông báo…”
Lời nói sau đó Vương Nhất không nghe thấy, anh đã ôm Vương Tử Lam rời đi rồi.
Nhưng mà, nếu không ngoài dự đoán, hiệu trưởng của nhà trẻ này sắp thay người đi.
“Ngài Võ Si, ngài có gì phân phó?”
Vương Nhất vừa ôm Vương Tử Lam bước ra, đã có giọng nói cung kính lại thấp thỏm truyền tới.
Chính là Diệp Kình Hiên đứng đã lâu, anh ta dẫn người đứng ở cửa như chịu phạt.
“Nói lại lần nữa, tôi không phải Võ Si.”
Giọng Vương Nhất chợt lạnh, Diệp Kình Hiên lập tức câm như hến.
Vương Nhất nhìn anh ta một cái, không lên tiếng, chỉ xoa đầu Vương Tử Lam, giọng dịu dàng: “Tử Lam sang bên cạnh chơi cầu trượt, được không con?”
“Dạ!”
Vương Tử Lam ngoan ngoãn đáp, liền một mình đến chỗ cầu trượt chơi.
Vương Nhất lúc này mới nhìn sang Diệp Kình Hiên, nhàn nhạt hỏi: “Nghe nói anh và nhà họ Kim cũng có chút hợp tác?”
Diệp Kình Hiên không dám nói dối, thành thực đáp: “Có chút qua lại làm ăn.”
“Năm năm trước, nhà họ Kim có từng kêu anh làm một việc…”
Giọng Vương Nhất chợt trở nên lãnh đạm: “Bắt cóc tổng giám đốc nữ đứng đầu Thiên An, Lý Khinh Hồng.”