Bộ phận thương mại nhiều lợi nhuận, nhưng cũng rất bận rộn, vốn Lý Mộng Đình đang thảo luận kịch liệt với một người phụ nữ có dáng dấp quản lý, cũng không ai để ý.
Nhưng cái tát giòn tan này đánh xuống, lập tức cả văn phòng yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn sang.
Lý Mộng Đình cũng bị cái tát này đánh cho ngu luôn, sững sờ nhìn một lúc lâu, lúc này mới phản ứng lại, lập tức cũng tức giận: “Chị dựa vào đâu mà đánh tôi?”
“Tôi đánh cô thì làm sao? Công việc giao cho cô, có cái nào làm ra hồn không?”
Người phụ nữ tát Lý Mộng Đình trông khoảng 27-28 tuổi, mặt rỗ, đang cười lạnh nhìn Lý Mộng Đình, giống như cô ta đánh người là chính xác: “Báo cáo quý làm không tốt, tổng kết báo cáo lại dài dòng, đánh cô còn là coi trọng cô đó, nếu không muốn làm thì cút cho tôi!”
Lý Mộng Đình ôm mặt, không nói một lời, trong mắt ngân ngấn nước mắt, nhưng lại nhịn không cho rơi xuống.
Vương Nhất đứng ở ngoài cửa, lạnh lùng nhìn, trong lòng chơi chua xót.
Lý Mộng Đình đã thay đổi rất nhiều, ngay cả tính cách của cô ta cũng thay đổi rồi, nếu là trước kia, đâu thể nhịn được loại sỉ nhục này?
Những người khác trong bộ phận, cũng đều thích thú nhìn Lý Mộng Đình bị bắt nạt, không một ai đi lên nói giúp cô ta.
“Cô ta là ai?”
Vương Nhất mặt mày lạnh lùng, chỉ vào người phụ nữ ra tay đánh người kia.
“Cô ta tên Bạch Ngọc, là quản lý nhỏ của bộ phận thương mại.”
Tiêu Đào cũng lạnh mặt nói, nhìn ra được, cũng không phải rất ưa cô ta: “Cô ta là người do Thành Trâm phái tới, ỷ mình có phó tổng giám đốc chống lưng, nhiều lần bắt nạt nhân viên dưới trướng.”
Khựng lại một chút, lại đè thấp giọng nói: “Hơn nữa, giữa cô ta và Lý Mộng Đình còn có ân oán ở mặt tình cảm, cô ta là đàn chị thời đại học của Lý Mộng Đình, chỉ có điều một người bạn trai của Bạch Ngọc lúc đó nhìn trúng Lý Mộng Đình, đá cô ta đi, từ đó bắt đầu ghi hận Lý Mộng Đình.”
Vương Nhất lúc này mới hiểu tại sao Bạch Ngọc lại nhằm vào Lý Mộng Đình như vậy, nhưng lông mày của anh nhíu chặt lại: “Hành vi của cô ta, các cô không quản sao?”
Sắc mặt của Tiêu Đào hơi thay đổi, vẻ mặt áy náy nói: “Xin lỗi, anh Vương, Bạch Ngọc đó che giấu rất tốt, mỗi lần khi chúng tôi muốn tra, cô ta đều thoát, hơn nữa không ai chỉ tội cô ta!”
Vương Nhất lạnh mặt không nói gì, không khó nhìn ra, là cô ta dùng quyền lực ép người dưới trướng không nói ra chân tướng sự việc.
“Tôi là lãnh đạo của bộ phận thương mại, xử cô ta như nào, chắc tôi nói là được nhỉ?” Đột nhiên, anh lại nói.
Tiêu Đào vô thức gật đầu, lập tức hiểu ý đồ của Vương Nhất, vội vàng khuyên: “Anh Vương, đừng manh động, vô duyên vô cớ sa thải người khác sẽ để lại điểm yếu---”
Vương Nhất lại mỉm cười lạnh nhạt: “Tôi đương nhiên sẽ không tùy ý đuổi việc người khác.”
Ở một bên khác, Lý Mộng Đình nghe theo lệnh của Bạch Ngọc, chỉ có thể cầm tất cả văn kiện quay về sửa.
“Làm lại hết một lượt tất cả công việc, hôm nay không làm xong thì không được tan làm! Lý tổng hôm nay đã quay lại rồi, nếu làm chậm trễ cuộc họp ngày mai, đợi bị đuổi đi!”
Bạch Ngọc hằn học bỏ lại câu này, nhàn nhã ngồi ở trước máy tính, chơi bài.
“Chị Bạch, chị thật lợi hại, vừa tới thì phải có dáng vẻ vừa rồi, lần này cô ta chắc ngoan ngoãn rồi.”
“Đúng vậy, chị Bạch, tan làm định như nào, không bằng mấy chị em mời chị ăn cơm?”
“Trên bàn ăn, nói cho bọn em nghe chuyện hồi đại học cô ta hạ tiện như nào.”
Lý Mộng Đình vừa quay lại vị trí, không ít cô gái đều mặt vẻ nịnh nọt bây tới, giọng nói không nặng không nhẹ, vừa hay có thể khiến Lý Mộng Đình nghe thấy.
Bạch Ngọc cũng rất hưởng thụ loại cung phụng này, liếc nhìn Lý Mộng Đình đang vùi đâu sửa văn kiện, thong dong nói: “Được, lát nữa ăn cơm nói nói cho các cô biết hồi đại học cô ta câu dẫn đàn ông như nào.”
Lý Mộng Đình ngồi ở chỗ mình, muốn cưỡng ép bản thân không nghe những lời vớ vẩn đó, nhưng sau đó bọn họ càng nói càng quá đáng, mắt của cô ta cũng đỏ hoe.
Vào lúc này, một bàn tay vỗ nhẹ vào vai của cô ta.
Động tác nhẹ nhàng, giống như an ủi, sự ấm ức trong lòng Lý Mộng Đình lập tức mất hết.
Cô ta ngẩng đầu nhìn, chỉ liếc nhìn, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
“Vương Nhất---”
Cô ta khóc gọi tên của Vương Nhất, sau đó phát hiện dáng vẻ mình khóc rất xấu, muốn dừng tiếng khóc, nhưng không nín được.
Lần nào vào lúc cảm xúc của cô ta gần sụp đổ, anh sẽ luôn vừa hay xuất hiện ở trước mặt, rất giống lúc nhỏ.
Đám người Bạch Ngọc cũng chú ý tới tình hình bên đó, lập tức người nào người nấy đều sững ra, ánh mắt kỳ quái đánh giá Vương Nhất.
Bọn họ chưa từng gặp Vương Nhất, cũng không biết chuyện tập đoàn đã có thêm một phó tổng giám đốc, bật cười: “Tôi tưởng như nào, mới vừa nhận chức thì câu dẫn được đàn ông của bộ phận khác rồi.”
“Thật đê tiện.”
“Làm đồng nghiệp với người như này, thật là quá mất mặt.”
Những người phụ nữ khác cũng lũ lượt phụ họa.
Sắc mặt của Lý Mộng Đình cực kỳ khó coi, vội vàng nói với Vương Nhất: “Anh sao lại ở đây, mau rời khỏi nơi này, tôi tự lo được.”
Vương Nhất mỉm cười: “Không sao cả, biết cô nhận chức ở Lệ Tinh nên tới xem cô.”
Dứt lời, ánh mắt của anh dừng ở trên màn hình máy tính, mỉm cười rồi nói: “Công việc gặp phải vấn đề gì sao?”
Lý Mộng Đình chần chừ một chút rồi vẫn ừ một tiếng.
“Tôi sửa giúp cô.”
Vương Nhất nói xong, ngón tay gõ lạch cạch.
“Anh đừng---”
Lý Mộng Đình đang muốn lên tiếng ngăn cản, bỗng nhiên vừa nhìn máy tính, lập tức sững người, ở phần sườn của cô, Vương Nhất sửa đổi và thêm thắt, một văn kiện hoàn mỹ đã hoàn thành.
10 phút sau, Vương Nhất đứng dậy, mỉm cười rồi nói: “Cô làm không tồi, chỉ là cần chú ý một số chi tiết nhỏ là được.”
Lý Mộng Đình sững người hồi lâu, lời này giống như lời cấp trên nói với cấp dưới, nhưng nói ra từ trong miệng của Vương Nhất, vậy mà rất phù hợp.”
Một nhân viên nữ lại phì cười: “Chị Bạch, người này vậy mà giúp cô ta làm việc.”
Tuy Bạch Ngọc không lên tiếng, nhưng vẻ khinh thường trên mặt đã nói rõ tất cả.
Lý Mộng Đình in văn kiện Vương Nhất đã làm ra, sau đó đưa đến trước mặt Bạch Ngọc: “Tôi đã dựa theo yêu cầu của chị, sửa lại rồi.”
Bộp!
Tuy nhiên, Bạch Ngọc lại không thèm liếc nhìn, ném những văn kiện này xuống đất.
“Chị làm cái gì vậy?” Lý Mộng Đình lập tức thay đổi sắc mặt.
“Làm cái gì ư? Đương nhiên quay về làm lại.”
Bạch Ngọc cười lạnh một tiếng, nói: “Mới quá 10 phút thì cô đã giao lại, chất lượng sửa chữa có thể tốt được sao!”
Nói xong, lại nhìn sang Vương Nhất, quát lớn: “Tôi mặc kệ anh là người của bộ phận nào, nơi này là bộ phận thương mại, cút ra ngoài cho tôi!”
Vương Nhất lạnh nhạt quét qua cô ta, chỉ một ánh mắt này đã khiến trái tim của Bạch Ngọc run sợ.
Có một khoảnh khắc, cô ta cảm thấy mình đã đắc tội với người không nên đắc tội.
Nhưng thoáng cái sau đó thì cô ta hoàn hồn lại, tiếp tục mắng: “Lý Mộng Đình, kêu người đàn ông chó má của cô cút ra khỏi đây, thời gian làm việc, cấm yêu đương!”
“Bạch Ngọc, chị đủ rồi!”
Lý Mộng Đình không nhịn được nữa, đập mạnh vào bàn, tức giận nhìn Bạch Ngọc: “Anh ta không phải là bạn trai của tôi, anh ta đã kết hôn rồi!”
“Tôi biết chị ghét tôi, nhưng chuyện trước kia đã qua rồi, chị tại sao cứ phải nhằm vào tôi như vậy?”
“Hơn nữa, hai người chia tay đâu phải là tôi gây ra, là bạn trai của chị theo đuổi tôi, có liên quan gì tới tôi chứ!”
“Cô còn dám cãi?”
Thấy Lý Mộng Đình vậy mà còn dám nhắc đến chuyện xấu trước kia, sắc mặt của Bạch Ngọc cực kỳ khó coi: “Lập tức tự tát một cái, nếu không cô đợi bị đuổi đi!”
Lý Mộng Đình thay đổi sắc mặt: “Cái gì, chị muốn tôi tự tát tôi một cái sao?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!