Những người đàn ông bước xuống khỏi chiếc xe van đều che mặt, được huấn luyện nghiêm ngặt, bắt Lý Khinh Hồng từ phía dưới lên trên xe cũng chỉ có hai giây đồng hồ.
Lý Tuyết Nhi ở bên cạnh ngơ ngác nhìn hai giây, lúc này mới lấy lại tinh thần, sắc mặt bỗng nhiên trở nên tái nhợt, nghẹn ngào kêu to: “Chị ơi.”
Người đi đường căn bản không phát hiện có một cô gái bị bắt cóc giữa ban ngày ban mặt, bọn họ chỉ kinh ngạc quay đầu lại nhìn Lý Tuyết Nhi với ánh mắt kỳ quái.
Cô ta chạy theo chiếc xe màu đen ấy được một khoảng liền thở hồng hộc ngừng lại, trơ mắt nhìn bọn họ đi xa.
Sắc mặt Lý Tuyết Nhi trắng bệt, hai mắt đỏ hoe, chuyện đột ngột xảy ra, cô ta không kịp có phản ứng.
Có đánh chết cô ta cũng không ngờ rằng Yên Kinh là một nơi có an ninh tốt nhất, lại là trung tâm nước H, thế mà lại xảy ra sự kiện bắt cóc người hiên ngang trên đường, người bị bắt còn là chị gái của cô ta.
Nhưng mà cô ta nhanh chóng tỉnh táo lại, vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho Vương Nhất.
Cùng lúc đó, trong chiếc Wrangler,
Vương Nhất đang chán nản chờ đợi, Lạc Thanh Thủy thì ôm Vương Tử Lam chơi đùa yêu thích không buông tay, nói thẳng là dáng dấp của đứa bé này giống hệt với cháu gái khi còn nhỏ.
Đúng lúc này, điện thoại của anh lại vang lên là Lý Tuyết Nhi gọi tới.
“Tuyết Nhi, có chuyện gì..."
Vương Nhất không nghĩ gì nhiều, anh mỉm cười nhấn nghe điện thoại, đối diện lại truyền đến tiếng khóc to của Lý Tuyết Nhi.
“Anh rể, chị gái bị người khác bắt đi rồi.”
“Là một chiếc xe van không có biển số, bọn họ đều che mặt.”
“Chúng ta nên làm gì đây.”
Oành.
Lời nói của Lý Tuyết Nhi vừa mới dứt, ánh mắt của Vương Nhất lập tức trở nên phát lạnh, có một luồng sát cơ lạnh lẽo giống như thủy triều đang dâng trào, làm Lạc Thanh Thủy đang ngồi ở phía trước giật mình run rẩy cả tay, thỏi son quẹt qua miệng, bộ dạng vô cùng buồn cười.
“Có chuyện gì vậy?”
Bà ta quay đầu, biểu cảm mất tự nhiên mà nhìn Vương Nhất.
Mặc dù bà ta và Vương Nhất tiếp xúc với nhau trong thời gian không dài, nhưng mà trước đó đã điều tra anh, mặc dù không có kết quả gì, nhưng mà bà ta biết rằng nếu như không phải có chuyện lớn thì Vương Nhất tuyệt đối sẽ không có biểu cảm đó.
“Khinh Hồng bị bắt cóc ngay trên đường.”
Sắc mặt của Vương Nhất vô cùng đen, giọng nói lại âm trầm.
Anh không kiềm chế được mà run rẩy, lệ khí ngập trời đang không ngừng sinh sôi trong lòng anh.
Anh biết chắc chắn là chuyến đi đến Yên Kinh lần này sẽ không thể thuận buồm xuôi gió, nhưng mà không ngờ bọn họ vừa mới đến Yên Kinh thì Lý Khinh Hồng lại bị bắt.
“Cái gì?”
Lạc Thanh Thủy cũng trừng to mắt, sau đó ánh mắt dần trở nên tàn nhẫn, trên gương mặt xinh đẹp xuất hiện vẻ sát khí không phù hợp với nhan sắc của bà ta: “Dám bắt cóc cháu gái của bà đây ở tại địa bàn của bà đây, chán sống rồi.”
Nói rồi, bà ta cũng lấy điện thoại di động ra gọi điện, Vương Nhất bỗng khoác tay chặn lại: “Không nên hành động thiếu suy nghĩ, trước tiên phải điều tra rõ lai lịch của đối phương là ai, mục đích của việc đó là gì.”
Chất giọng không cho từ chối khiến Lạc Thanh Thủy sửng sốt một trận, bất giác bỏ điện thoại xuống.
“Cậu đang nghi ngờ đây không phải là một vụ bắt cóc đơn giản?” Bà ta hỏi.
Vương Nhất nặng nề gật đầu: “Thế lực ở Yên Kinh khá là rắc rối phức tạp, nó liên quan đến rất nhiều lợi ích, trong đó, người được lợi nhất là ai?”
Lạc Thanh Thủy trầm tư một hồi, sắc mặt bỗng nhiên lại thay đổi, bà ta thốt ra.
“Vương tộc Yên Đô?”
“Không sai, nếu không thì tại sao nhiều người không bắt, cứ nhất định phải bắt cóc Khinh Hồng?”
"..."
Lời nói của Vương Nhất khiến Lạc Thanh Thủy kinh ngạc một hồi, ấn tượng trong lòng đối với Vương Nhất đã thay đổi.
Báo cáo mà bà ta nhận được chính là Vương Nhất chỉ là một tên phế vật ngay cả một gia tộc nhỏ ở Thiên An cũng không cần, ngoại trừ việc từng đi lính thì không còn cái gì khác.
Nhưng mà bây giờ năng lực phản ứng và năng lực phân tích mà Vương Nhất thể hiện đều vượt qua khỏi tưởng tượng của ba ta.
Thậm chí còn xa đến nỗi bà ta không có cách nào so sánh.
Nếu như một người có đầu óc tỉnh táo, gặp chuyện không hỗn loạn lại là phế vật, vậy thì trên đời này không có thiên tài nữa rồi.
“Vậy cậu nói xem chúng ta nên làm gì đây?”
Sắc mặt của Lạc Thanh Thủy khẽ nhăn lại, nếu như chỉ là vụ án bắt cóc bình thường thì bà ta còn có thể dựa vào lực ảnh hưởng của bà ta ở Yên Kinh để điều tra.
Nhưng mà một khi dính líu đến vương tộc Yên Đô thì bà ta không thể ra tay.
Người chân trần không sợ đi giày, càng lên cao thì quyền lực càng lớn hơn, trong bóng tối đang có nhiều người theo dõi phía sau, chờ bà ta phạm sai lầm.
Bởi vì mỗi hành động của bà ta đại diện cho gia tộc đứng sau lưng mình.
Nhất là Lạc Thanh Thủy, dù sao thì bà ta là em gái ruột của đệ nhất mỹ nhân Yên Kinh đời trước, một mình bà ta đại diện cho nhị đại vương tộc Yên Đô, bà ta càng phải cẩn thận.
Nhưng mà Lạc Thanh Thủy cũng có suy nghĩ muốn giao chuyện này cho Vương Nhất giải quyết, muốn quan sát năng lực của Vương Nhất.
Chỉ nhìn thấy Vương Nhất không hề nghĩ ngợi gì mà thẳng thắn nói: “Chuyện này cứ giao cho tôi đi, tôi sẽ chịu trách nhiệm đưa Khinh Hồng trở về, dì đưa Tuyết Nhi trở về gia tộc trước đi.”
Nghe vậy, Lạc Thanh Thủy có chút do dự, nhưng khi nhìn thấy sự kiên định trong ánh mắt của Vương Nhất, bà ta vẫn quyết định tin tưởng anh: “Được rồi.”
Lý Tuyết Nhi nhanh chóng trở về xe, vừa mới lên xe thì liền khóc lóc nói với Vương Nhất: “Anh rể ơi, anh nhanh đi cứu chị gái đi.”
Vương Nhất trịnh trọng gật đầu: “Yên tâm đi.”
“Ba ơi, mẹ đâu rồi?”
Lúc này, Vương Tử Lam lại ngẩng đầu lên, ánh mắt dò hỏi nhìn Vương Nhất.
Vương Nhất ôm lấy cô bé, giọng nói dịu dàng: “Mẹ đi mua đồ ăn cho Tử Lam rồi, mẹ sẽ trở lại nhanh thôi.”
“Thật ạ?”
Vương Tử Lam vui vẻ nở nụ cười.
Nhìn nụ cười đầy vẻ mong chờ trên mặt cô bé, sát ý trong lòng Vương Nhất lại càng sâu đậm.
“Vậy thì trước tiên cứ như thế đi.”
Lạc Thanh Thủy đang định khởi động xe, nhưng lại có bảy tám chiếc xe con chạy đến, có hơn ba mươi người đàn ông đầy hình xăm trên người ra khỏi xe, bao vây bọn họ.
Sắc mặt của Lý Tuyết Nhi lập tức thay đổi, vội vàng đưa tay bịt mắt Vương Tử Lam.
Trong lòng Lạc Thanh Thủy cũng nén giận, bước xuống xe mà hét lên: “Các người là người của ai, có biết tôi là ai không hả, lại dám cản xe của bà đây.”
Tên mặt sẹo dẫn đầu cười nói: “Đương nhiên là biết "Ma Phi" Yên Kinh người gặp người sợ, chúng tôi còn biết là trên xe còn có tiểu công chúa Lý thị vương tộc Yên Đô nữa kìa.”
Lạc Thanh Thủy giật mình, xem ra đối phương đã điều tra thân phận của bọn họ rất rõ ràng, bà ta nhướn nhướn mày: “Đã biết chúng tôi là ai mà còn dám cản đường của chúng tôi.”
Tên mặt sẹo tiếp tục cười nói: “Đương nhiên là chúng tôi không dám, cho nên mục tiêu của chúng tôi không phải là các người, mà là... cậu ta.”
Nói dứt lời, ngón tay của gã ta chỉ vào Vương Nhất, nở nụ cười âm tàn: “Để cậu ta và con gái của cậu ta ở lại, Ma Phi và tiểu công chúa Lý thị có thể đi.”
Sắc mặt Lạc Thanh Thủy lạnh lẽo, đột nhiên hỏi: “Các người cùng với đám người bắt cóc cháu gái của tôi là cùng một đám?”
Nụ cười trên mặt tên mặt sẹo từ từ nhạt dần: “Cái gì mà bắt cóc cháu gái lớn của bà chứ, mục tiêu của chúng tôi chỉ có Vương Nhất cùng với con gái của cậu ta mà thôi.”
Lạc Thanh Thủy không nói gì, chỉ quay đầu lại, nghiến răng nhìn Vương Nhất.
Bây giờ bà ta đã có chút tin tưởng kẻ đứng sau chuyện này có bóng dáng vương tộc Yên Đô.
Đang muốn khuyên Vương Nhất đừng làm loạn, Vương Nhất lại lập tức đồng ý.
“Được.”
Nói xong, anh ôm Vương Tử Lam bước xuống xe.
“Anh rể, anh làm cái gì vậy?”
Thấy Vương Nhất xuống xe, sắc mặt Lý Tuyết Nhi trắng bệt.
Cô ta biết là Vương Nhất biết đánh nhau, nhưng mà đối phương lại có hơn ba mươi người, hơn nữa còn cầm vũ khí.
“Đi.”
Vương Nhất bỗng nhiên quay đầu lại hét lớn một tiếng.
Lý Tuyết Nhi và Lạc Thanh Thủy ở trên xe giật mình, bởi vì bọn họ có thể nhìn thấy ngọn lửa giận đang cháy hừng hực trong mắt Vương Nhất.
Vương Nhất đã nổi giận rồi.
Lạc Thanh Thủy lấy lại tinh thần, bà ta nghiến răng nói: “Cậu cố gắng chịu đựng, tôi lập tức trở về nhà gọi người.”
Nói xong, bà ta giẫm mạnh chân ga, xe biến mất ở cuối đường.
“Bây giờ đã không còn Ma Phi và tiểu công chúng vương tộc Yên Đô, đã không có ai có thể bảo vệ cho mày nữa rồi.”
Tên mặt sẹo cười lạnh, lập tức vung tay lên, đám người liền bao vây Vương Nhất và Vương Tử Lam ở giữa.
“Ba ơi, con sợ quá.”
Vương Tử Lam ôm chặt lấy bắp chân của Vương Nhất, nhỏ giọng nói.
“Không có chuyện gì đâu, có ba ở đây.”
Vương Nhất nhẹ nhàng sờ đầu Vương Tử Lam, sau đó lại nhìn thẳng vào tên mặt sẹo: “Các người muốn giết tôi?”
“Cũng coi như là có chút giác ngộ.”
Tên mặt sẹo cười nhạo: “Người muốn giết mày đã nói rồi, nếu như mày thành thật trốn chui trốn nhủi ở Thiên An thì sẽ không làm gì mày, nhưng mà mày lại không biết sống chết, cứ phải đến Yên Kinh..."
Những lời phía sau anh ta không nói nữa, nhưng mà Vương Nhất cũng hiểu rõ ý của anh ta, chỉ là trên mặt anh không hề có vẻ e ngại.
Một nụ cười không có nhiệt độ, anh nhìn xung quanh rồi hỏi: “Sẽ không có ai đến đây chứ?”
“Mày còn trông chờ có người khác đến cứu mày?”
Tên mặt sẹo kinh ngạc nhìn anh: “Đừng có mơ tưởng viển vông, tao đã bố trí chướng ngại vật trên đường rồi, không có ai đến đây đâu, còn camera đã được tắt đi.”
“Vương Nhất, đến chết rồi mà mày vẫn chưa rõ người mà mày đắc đội là nhân vật như thế nào.”
“Còn con gái của mày nữa, nó mới năm tuổi, chỉ bởi vì mày mà nó phải chết, hahaha..."
Nói một hồi, tên mặt sẹo thoải mái cười to.
Vương Nhất lại lắc đầu: “Mày hiểu lầm rồi, nếu như bọn mày đã chọn mộ cho mình xong rồi, vậy thì tao cũng đỡ phải tốn công.”
“Cái gì?”
Lời này vừa mới nói ra, biểu cảm của tên mặt sẹo trở nên cứng đờ, gã ta khó hiểu nhìn Vương Nhất.
Nhưng Vương Nhất căn bản không thèm nhìn bọn họ, anh chỉ chạm nhẹ vào đầu Vương Tử Lam.
“Tử Lam, ba đưa con đi gắp thú bông nha, có được không?”
Vương Tử Lam có hơi sợ, nhưng mà vẫn rụt rè gật đầu: “Vâng ạ.”
“Đi thôi.”
Vương Nhất thật sự nắm lấy bàn tay nhỏ của Vương Tử Lam? Hai ba con quay người rời đi.
“Đứng lại đó cho ông đây.”
Tên mặt sẹo nhìn thấy mà hốc mắt đỏ ngầu, gã ta nổi giận: “Sắp chết đến nơi mà còn láo xược như thế, mẹ nó, lên hết cho tao đi, cứ chém thẳng cho tao, không cần phải bỏ qua cho con bé đó.”
“Vâng anh Hổ.”
Đám người đồng loạt cầm dao chém về phía Vương Nhất.
Nhưng Vương Nhất vẫn nắm tay Vương Tử Lam, quay đầu thong dong bước đi.
Lúc này, có một bóng đen mảnh khảnh xuất hiện trước mặt bọn họ.
Mái tóc đen, ánh mắt đẫm máu.
Lúc đi ngang qua Vương Nhất, ánh mắt của Vương Nhất bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.
“Giết hết toàn bộ, một tên cũng không tha.”
“Vâng, thiếu chủ.”
Lãnh Nhan nhẹ giọng đáp lời.
Ngay tức khắc, kiếm quang lạnh lùng nở rộ, một cỗ sát khí như biển máu xé nát cả bầu trời.