Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chân Long Chí Tôn Đô Thị - Vương Nhất

Sáng sớm ngày hôm sau, Vương Nhất và Lý Khinh Hồng đưa Vương Tử Lam đi đến nhà trẻ, sau đó cùng đi đến tòa nhà Quốc tế.

Lúc trước, khi vẫn chưa công khai mối quan hệ, để tránh những lời đồn đại vô căn cứ và không cần thiết, Vương Nhất và Lý Khinh Hồng đều một trước một sau, cách nhau 100m đi vào tòa nhà Quốc tế, bây giờ, đã công khai mối quan hệ, cả tòa nhà đều biết chồng của Lý Khinh Hồng là Vương Nhất, hai người cũng không cần phải giấu giấu diếm diếm, cùng nhau đi vào tòa nhà.

Bốn phía xung quanh đều là những ánh mắt kinh ngạc, ngưỡng mộ, nhân viên nữ đều thổn thức không thôi, lại cảm thán về tình yêu của Vương Nhất và Lý Khinh Hồng, giống như bộ phim về tình yêu ngọt ngào vào những ngày hè, nhân viên nam thì đều ngưỡng mộ Vương Nhất, được Lý tổng có gia tài bạc triệu nhìn trúng, một đời đỡ phải phấn đấu.

Vương Nhất và Lý Khinh Hồng không để ý đến những ánh mắt này, tách ra trong thang máy, quay người đi vào phòng làm việc ở tầng cao nhất.

Hồ Hoàng Việt và Tăng Quốc Vinh đã đợi ở đó, nói cho Vương Nhất biết tình hình.

“Tôi đã làm theo chỉ thị của anh Vương, dưới tình huống bị Hồ Minh Chính phát hiện, phái một số lượng lớn thuộc hạ theo dõi ông 24/24.”

“Trước mắt, Hồ Minh Chính đã đến thăm hỏi một cổ đông của hội cổ đông đời đầu tập đoàn Cự Phong, đã nhận được sự ủng hộ của ông ta.”

Tăng Quốc Vinh nói xong, lau mồ hôi trên trán, trên khuôn mặt tràn đầy sự lo lắng.

“Anh Vương, Hồ Minh Chính này quả thật cũng là một nhân vật, mới có một ngày, đã có được sự ủng hộ của đối phương, chúng ta có cần làm gì đó không?”


Ông ta cảm thấy cách này chính là ngồi chờ chết…

Vương Nhất khẽ cười, không trả lời, mà nhìn Hồ Hoàng Việt, hỏi: “Người của ông sau khi bị phát hiện, Hồ Minh Chính có phản ứng như thế nào.”

“Lúc đầu ông ta không để tâm, vẫn còn lạnh lùng chế nhạo người của tôi, nhưng sau khi phát hiện chúng ta bắt đầu theo dõi, rõ ràng ông ta bắt đầu trở nên hoảng loạn, không chỉ đuổi đi, còn trốn ở trong tập đoàn Cự Phong không ra ngoài.”

“Vậy sao…”

Vương Nhất cười: “Nói như vậy, cuộc sống mười một ngày của ông ta, đều ở tập đoàn Cự Phong, nhà họ Hồ cũng không trở về.”

“Đúng vậy, anh Vương.”

Hồ Hoàng Việt nghiêm túc nói: “Hồ Minh Chính sợ người của tôi giành mất lá phiếu ủng hộ của ông ta, nên trốn ở trong tập đoàn Cự Phong, địa vị của ông ta ở nhà họ Hồ vốn đã không cao, nên nhà họ Hồ cũng không tập trung bảo vệ Hồ Minh Chính, so với những thứ khác, chi bằng trốn ở trong tập đoàn Cự Phong có bảo vệ 24/24, đây là ảnh.”

Nói xong, Hồ Hoàng Việt lấy ra mười mấy bức ảnh vừa mới được rửa xong.

Trong bức ảnh, Hồ Hoàng Việt đa nghi ngồi trên vị trí đổng sự trưởng, ánh mắt vô cùng kinh ngạc.

“Rất tốt.”

Vương Nhất tán thưởng, năng lực của Hồ Hoàng Việt, và khả năng phân tích với cái đầu bình tĩnh, đều là thứ mà anh xem trọng.

Chỉ là, ông ta vẫn không đoán được trong lòng Vương Nhất đang nghĩ gì.

“Cố gắng khiến cho Hồ Minh Chính càng phiền phức càng tốt.”

Vương Nhất ra lệnh nói.

“Vâng!”

Hồ Hoàng Việt và Tăng Quốc Vinh đang định rời khỏi phòng làm việc, đột nhiên điện thoại của Hồ Hoàng Việt lại vang lên.

Hồ Hoàng Việt liếc nhìn, lông mày lập tức cau lại: “Anh Vương, là Hồ Minh Chính gọi đến.”

“Xem ra, ông ta đã cảm thấy vô cùng tức giận.”

Vương Nhất khẽ cười: “Nhận đi, mở loa ngoài.”

Hồ Hoàng Việt gật đầu, ấn nút nghe máy, mở loa ngoài.

“Hồ Hoàng Việt, ông được lắm, lại dám chơi tôi?”

“Có phải biết mình không thể thắng được, nên cho người của ông theo dõi tôi 24/24, nhân lúc tôi không để ý, giành những phiếu bầu này không!”

Trong điện thoại, Hồ Minh Chính vừa đến đã lớn tiếng mắng mỏ, tức giận đến mức Vương Nhất còn có thể nghe ra được hơi thở hổn hển, gấp gáp của ông ta.

Hồ Hoàng Việt lập tức nổi giận, đang định lên tiếng trả lời, Vương Nhất lại khẽ cười, đưa tay ra, Hồ Hoàng Việt lập tức đưa điện thoại qua.

“Ông chủ Hồ, mới sáng ngày ra, đã tức giận như thế này, không tốt lắm đâu? Phải chú ý sức khỏe.” Vương Nhất cười haha nói.

Nghe thấy là giọng nói của Vương Nhất, Hồ Minh Chính ở đầu bên kia điện thoại lập tức sững sờ, sau đó giọng nói càng thêm tức giận: “Vương Nhất, là cậu…tôi hiểu rồi, nhất định là cậu bảo Hồ Hoàng Việt làm như vậy, có đúng không?”

“Vậy thì sao?”

Vương Nhất cũng không giấu diếm, thừa nhận một cách quang minh lỗi lạc, cười haha: “Chúng ta chỉ cược với nhau, không nói dùng thủ đoạn gì, tôi bảo người theo dõi anh đó, thì sao nào?”

“Cậu…”

Hồ Minh Chính tức đến mức ngứa chân răng, nói chuyện cũng không được lưu loát: “Được, xem như cậu lợi hại!”

“Nhưng, tôi khuyên cậu đừng lãng phí sức lực nữa, bởi vì cậu không thể giành được phiếu bầu từ chỗ của tôi đâu!”

Giọng điệu tự tin của Hồ Minh Chính ngược lại khiến Vương Nhất đánh giá anh ta cao hơn mấy phần, nhưng vẫn ung dung nói: “Được, vậy anh hãy bảo vệ thật tốt những phiếu bầu khó khăn lắm anh mới có được kia, đừng để đến cuối cùng trở thành đồ của tôi.”

Nói xong, anh tiện tay cúp máy, trả lại cho Hồ Hoàng Việt.

“Anh Vương, có cần tôi đi điều tra một chút không, Hồ Minh Chính bình tĩnh như vậy, chắc chắn có bí quyết giành được phần thắng!” Hồ Hoàng Việt sắc mặt u ám nói.

“Không cần thiết.”

Vương Nhất lại xua tay, dửng dưng nói: “Ông chỉ cần làm tốt một chuyện, mỗi ngày báo cáo hành động của Hồ Minh Chính cho tôi là được rồi.”

Hồ Hoàng Việt gật đầu, sau đó cùng với Tăng Quốc Vinh rời khỏi phòng làm việc.

Đi ra khỏi phòng làm việc, Tăng Quốc Vinh vẫn đang suy nghĩ về kế hoạch của Vương Nhất: “Anh Vương rốt cuộc có cách gì…”

Trong phòng làm việc, Vương Nhất khẽ cười.

Cách này, ai cũng có thể nghĩ đến, chỉ xem có gan để làm hay không thôi.

Mấy ngày tiếp theo, Hồ Hoàng Việt và Tăng Quốc Vinh cố định báo cáo tình hình của Hồ Minh Chính với Vương Nhất.

“Hồ Minh Chính đã có được phiếu bầu của tám cổ đông!”

“Hồ Minh Chính có được phiếu bầu của mười một cổ đông, chỉ còn thiếu 1 phiếu nữa là có được toàn bộ phiếu bầu!”

“Hồ Minh Chính mua một chiếc két sắt bằng vàng, bỏ tất cả phiếu bầu vào trong đó, mật mã chỉ có mình anh ta biết!”

Sau khi Hồ Hoàng Việt báo cáo xong tin tức này, sắc mặt ông ta cũng trở nên vô cùng khó coi.

Hồ Minh Chính đã có được phiếu bầu của toàn bộ cổ đông, hơn nữa còn mua két sắt, tình hình đã trở nên vô cùng nghiêm trọng!

Tiếp theo, chỉ cần đợi đến lúc kết thúc, là có thể giành chiến thắng toàn diện, không chỉ ngồi vững vị trí chủ tịch, còn có thể có được tập đoàn Lệ Tinh của Lý Khinh Hồng!

“Anh Vương, chúng ta phải lập tức hành động, không thể ngồi yên chờ chết được!”

Khuôn mặt Hồ Hoàng Việt tràn đầy sự lo lắng, mặc dù trong lòng ông ta vẫn tin tưởng Vương Nhất, nhưng cục diện đã thành ra như thế này, ông ta không thể không sốt ruột.

Vương Nhất vẫn là dáng vẻ ung dung, thong thả, khẽ nói: “Không cần vội, vẫn còn thời gian!”

Hồ Hoàng Việt lập tức cảm thấy lo lắng, đang định nói thì điện thoại lại vang lên, vẫn là điện thoại của Hồ Minh Chính.

Vương Nhất đưa tay ra, Hồ Hoàng Việt chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn đưa điện thoại cho Vương Nhất.

“Haha, Vương Nhất, tôi còn tưởng tiếp theo cậu sẽ có hành động gì, không ngờ lại sấm to mà mưa nhỏ, chỉ tìm người theo dõi tôi!”

Cuộc điện thoại vừa được kết nối, đã truyền đến tiếng cười điên cuồng của Hồ Minh Chính.

“Theo dõi thì có tác dụng gì, theo dõi có thể giúp cậu có được phiếu bầu sao? Bây giờ tôi đã có được sự ủng hộ của mười một cổ đông, hơn nữa còn cất những phiếu bầu này trong két sắt, cho dù bị cậu cướp mất, cậu cũng không thể mở được mật khẩu của chiếc két sắt này, haha…cậu thua chắc rồi!”

Sự chế giễu của Hồ Minh Chính khiến Hồ Hoàng Việt và Tăng Quốc Vinh đều vô cùng tức giận, nhưng Vương Nhất vẫn khẽ cười, giọng điệu bình tĩnh: “Vậy sao?”

“Nếu như, tôi có cách lấy được phiếu bầu từ chỗ của anh thì sao?”
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!