Đằng sau võ đạo quán là phòng trà phong cách cổ xưa, Nhan Dịch Phi và Nhan Tề đang thưởng trà.
“Dịch Phi à, thật không hổ là đệ nhất thiên tài của nhà họ Nhan, hai ba câu thì lừa được tên nhóc đó tới.”
Nhan Tề thổi nước trà nóng hổi, sau đó nhàn nhã nhấp một ngụm, mỉm cười nói.
Nhan Dịch Phi mỉm cười, nói: “Bác quá khen rồi, Dịch Phi chỉ là ngã một keo, neo một nấc, không đi đường cũ mà thôi.”
Nhan Dịch Phi và Nhan Tề đều họ Nhan, không cần nghi ngờ gì nữa, bọn họ có quan hệ họ hàng.
Nhan Tề cười rồi hỏi: “Ngã keo của ai? Neo một nấc của ai?”
“Đương nhiên là ba người Kim Thành Vũ, Lương Ý Hành, Thẩm Tử Kiên.”
Nhan Dịch Phi bỗng mỉm cười: “Người đời gọi bốn người chúng cháu là ‘tứ thiếu Thiên An’, lại không biết cháu căn bản xem thường bọn họ.”
“Vậy nên, cháu mượn lực lượng của hiệp hội để đối phó Vương Nhất.”
“Không sai.”
Trong mắt Nhan Dịch Phi vụt qua tia lạnh: “Có năng lực thì giết, không có năng lực thì bị giết, sát tâm bất biến, thao túng nô lệ mới là con đường cuối cùng.”
“Ha ha ha!”
Nhan Tề cười to vỗ tay: “Rất hay rất hay, cháu nói đúng, ở trong mắt cháu, cậu ta quả thật là một kẻ vô tri, chỉ là công phu quyền cước lợi hại mà thôi.”
“Nhưng, hội hiệp của chúng ta người tài rất nhiều, có lợi hại nữa cũng có thể lợi hại tới đâu chứ---”
Rầm---
Tiếng cười của Nhan Tề còn chưa dứt, cửa lớn của phòng trà lại rầm một tiếng, gãy làm đôi.
Cùng đổ xuống còn có một bóng người đầy máu, vậy mà là cao thủ có thực lực không yếu trong hiệp hội.
“Cái gì?!”
Nhan Dịch Phi và Nhan Tề đồng loạt thay đổi sắc mặt, trực tiếp đứng dậy.
“Hội… hội trưởng…”
Người ngã trên đất hơi thở hơi yếu, run rẩy nhấc tay của mình, túm chặt ống quần của Nhan Tề, miệng hơi há ra, giống như muốn biểu đạt cái gì đó.
“Cậu nói cái gì?! Lớn tiếng chút!”
Nhan Tề khuỵu người xuống, túm lấy vai của anh ta, quát.
Người đàn ông dùng hết sức toàn thân mới nói ta được bốn chữ.
“Chúng ta… thua rồi!”
“Thua rồi sao?”
“Sao có thể chứ?”
Nhan Tề và Nhan Dịch Phi nghe rõ ràng, lúc này vẻ mặt cực kỳ sửng sốt.
“Hội trưởng, chuyện này là thật…”
Người đàn ông miệng nôn ra máu, lẩm bẩm tự nói: “10 người liên thủ cũng không làm tổn thương được anh ta!”
Bịch! Bịch! Bịch!
Sau đó, một bóng người cao ráo thong dong đi tới, tiếng bước chân trầm thấp, giống như búa tạ, gõ vào tim của Nhan Dịch Phi và Nhan Tề.
“Vương Nhất?!”
Đợi nhìn rõ người tới, Nhan Tề lập tức thay đổi sắc mặt: “Cậu sao lại không có chuyện gì cả?”
“Hội trưởng Nhan, đây là ‘cao thủ hiệp hội’ mà ông lấy làm tự hạo sao? Một người biết đánh cũng không có.”
Trên mặt Vương Nhất nở nụ cười thoải mái điềm nhiên, ánh mắt sâu thẳm, đùa cợt mà thích chí nhìn bọn họ.
“Đi chết đi!”
Đằng sau Vương Nhất, bỗng nhiên có một bóng người lao tới, muốn nhân lúc anh không phòng bị, đánh lén Vương Nhất.
Tuy nhiên, từ đầu tới cuối, Vương Nhất không có quay đầu lại, giống như đằng sau không có ai.
Bụp---
Mắt thấy sắp đắc thủ rồi, đột nhiên, cả người anh ta run dữ dội, giống như bị một chiếc xe tải đâm vào, bay ngược ra.
Cái cột ở đằng sau cũng bị đập gãy, anh ta không nhúc nhích.
Mà lúc này, Vương Nhất cũng đi tới trước mặt Nhan Tề, mỉm cười lạnh nhạt.
Còn Nhan Dịch Phi, lại mang vẻ mặt kinh sợ nhìn Vương Nhất đi lướt qua mình, tứ chi đã cứng đờ không cử động được.
Bên ngoài phòng trà đã tập trung số lượng lớn cao thủ trong hiệp hội, chỉ có điều, bọn họ đều rên rỉ nằm trên đất, cũng không dám tới gần Vương Nhất một bước.
“Vương Nhất---”
Ngây ngốc hồi lâu, Nhan Tề cuối cùng cũng hoàn hồn, sắc mặt lập tức tức giận, gầm lên với Vương Nhất.
Vương Nhất bỗng mỉm cười: “Sao vậy, nhìn thấy người của ông toàn bộ nằm trên đất, tức giận rồi sao?”
“Vương Nhất, tôi muốn cậu chết!”
Nhan Tề tức tới mức nghiến răng cũng run rẩy, tuy ông ta không biết Vương Nhất làm sao đánh nhau với nhiều người như vậy mà không bị tổn thương, nhưng ông ta biết, từ khi bắt đầu thì ông ta đã đánh giá thấp người thanh niên này.
Nhan Dịch Phi cũng ngây dại, vốn dĩ anh ta cố ý bịp Vương Nhất, là vì để anh chịu sự vây đánh của tất cả thành viên trong hiệp hội, thực tế quả thật phát triển dựa theo những gì anh ta nghĩ, nhưng kết quả lại sai lệch quá lớn.
Vương Nhất không hề bị tổn hại, còn đánh cho tất cả người của hiệp hội khắp người thương tích!
Thực lực của anh rốt cuộc mạnh tới mức độ nào?
“Xin hội trưởng ra tay, xử lý tên này!”
Đột nhiên, một thành viên ở ngoài cửa phát ra tiếng cầu xin đầy phẫn nộ.
Sau đó, càng lúc càng có nhiều người phụ họa.
“Xin hội trưởng ra tay!”. Truyện Linh Dị
“Xin hội trưởng ra tay!”
“Xin hội trưởng ra tay!”
“…”
Giọng nói mang theo sự căm phẫn và sự bất lực.
Đối với bọn họ, mời hội trưởng ra tay chính là chính minh sự vô năng của họ.
Ở trong những tiếng hô hào, sự u ám trên mặt Nhan Tề dần tan đi, chỉ hít sâu một hơi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Vương Nhất: “Tốt, rất tốt, cậu thành công châm lên lửa giận của tôi rồi!”
Sau khi dứt câu này, Nhan Dịch Phi ở đằng sau lặng lẽ lùi ra khỏi phòng trà, sắc mặt âm trầm bất định nhìn Vương Nhất.
Một cỗ khí thế như có như không bốc lên từ trên người Nhan Tề, từ trong phóng thích ra ngoài, ở phương diện nào đó, Vương Nhất có thể ép hội trưởng của hiệp hội võ đạo đích thân ra tay, bất luận là thắng hay thua, nói ra cũng cũng đủ kiêu ngạo.
“Hội trưởng ra tay, cậu ta xong rồi!”
“Hội trưởng chưa từng thất thủ, anh ta chỉ bắt nạt được chúng ta.”
“Hội trưởng, giết anh ta!”
Thấy hội trưởng ra tay, bầu không khí ở hiện trường cũng đạt tới đỉnh điểm, mỗi một người đều đỏ bừng mặt, vô cùng kích động.
Vương Nhất cũng không hề sợ hãi, cười lạnh một tiếng: “Ông tới, cũng là kết cục giống như vậy, vua của kiến cũng chỉ mạnh hơn kiến một chút thôi.”
“Tìm chết!”
Thấy mình đã ra tay, Vương Nhất vẫn không hề sợ, trong mắt của Nhan Tề cũng tràn ngập sát ý mãnh liệt.
Trong mắt của Diệp Kình Hiên cũng hiện ra sự lo lắng, không biết anh Vương có thể chặn được thế công bá đạo của hội trưởng không.
“Diệp Kình Hiên, nhìn cho rõ!”
Vương Nhất bỗng nhiên quát to một tiếng: “Cái gì mới là đỉnh phong của Bôn Lôi Quyền!”
Diệp Kình Hiên lập tức cả người chấn động, thần sắc lập tức trở nên kích động.
Trong nháy mắt, máu trong người anh ta cũng đang sôi sục: “Được! Anh Vương!”
Sắc mặt của Nhan Tề hơi thay đổi, ba chữ Bôn Lôi Quyền, ông ta hình như đã nghe thấy ở đâu đó.
Có điều theo ông ta thấy, cũng nhất định là công pháp vô dụng không chính thống, không để trong lòng.
Rầm!
Nhan Tề giẫm mạnh một cái xuống đất, mặt đất vậy mà xuất hiện một vết nứt, Nhan Tề cũng lập tức biến mất tại đó.
Ngay sau đó, năm ngón tay cong thành móng vuốt, hướng thẳng tới cổ họng của Vương Nhất.
Ông ta muốn trực tiếp xé yết hầu của Vương Nhất, một kích trí mạng!
Vương Nhất vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
“Bị dọa ngu rồi sao?”
Trong lòng Nhan Tề cười lạnh, không hề lưu tình mà móc tới, tuy nhiên lại móc hụt.
Vương Nhất ở trước mắt cũng biến mất.
“Không tốt!”
Trong lòng Nhan Tề lập tức trở nên vô cùng sợ hãi.
Vừa rồi chỉ là tàn ảnh, tốc độ của Vương Nhất quá nhanh, nhanh tới mức vượt qua năng lực bắt kịp của mắt thường, vậy nên mới có ảnh hình giả Vương Nhất không nhúc nhích.
Vừa muốn lùi lại, đột nhiên sống lưng lạnh toát, cảm nhận được đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm ông ta.
Vào lúc này, sát ý ngập trời cũng như thủy triều dâng lên, nuốt chửng Nhan Tề, ông ta chỉ cảm thấy bị ném vào trong một thứ nguyên không có âm thanh, tuyệt vọng và tĩnh mạch.
“Muốn chết, cho ông toại nguyện!”
Vương Nhất một quyền đánh mạnh vào lồng ngực của Nhan Tề.
Bụp---
Một âm thanh lớn vang lên, cả lồng ngực của Nhan Tề bị lõm sâu xuống.
Điều mấu chốt là ông ta vậy mà ngay cả cử động cũng không dám, hai chân run rẩy, từng hàng mồ hôi lạnh pha lẫn máu chảy ra từ khóe miệng, tí tích nhỏ xuống đất.
“Bôi Lôi Quyền!”
Ở đằng say, Diệp Kình Hiên kích động gọi ra tên.
Giọng điệu của Vương Nhất rất bình tĩnh: “Bôn Lôi Quyền dùng tốc độ - sự nhanh nhạy – chuẩn xác để đặt tên, luyện tới cuối cùng thì sẽ hóa phức tạp thành đơn giản, một quyền có thể đạt tới vạn quyền!”
Diệp Kình Hiên nhớ sâu sắc từng chữ mà Vương Nhất nói, cực kỳ sốc.
Đồng tử của Nhan Tề mở to, đứng ngây một phút thì mới ngã xuống.
Đột nhiên, ông ta dường như nhớ ra điều gì đó, đồng tử chợt co rút, ánh mắt nhìn sang Vương Nhất trở nên vô cùng kinh hãi.
“Bôn Lôi Quyền, cậu là Võ Si…”