Lúc nhận được cuộc gọi, Vương Nhất đã lên xe trở về tòa nhà Quốc Tế.
So với việc Lương Nhật Tân gọi điện cho mình, anh càng quan tâm đến nội dung cuộc gọi hơn.
Lương Nam Lĩnh đã chết.
Lương Ý Hành giết.
Xem ra, Lương Ý Hành không thể nhẫn nhịn được nữa.
Khóe miệng Vương Nhất cong lên một vòng cung lạnh lùng, anh nheo mắt lại, nhưng không nói gì.
Sau một hồi im lặng, ở đầu dây bên kia, Lương Nhật Tân nghiến răng nói: “Anh Vương, tôi muốn nhờ anh giúp tôi giết Lương Ý Hành và báo thù cho ông nội!”
Lương Nhật Tân nói ra mục đích thực sự của cuộc điện thoại này, Vương Nhất cười nhạt: “Anh Lương, anh không đùa tôi đấy chứ? Anh mà lại muốn tôi giúp đỡ nhà họ Lương các người sao?”
Lương Nhật Tân ngớ người, nhưng vẫn là nghiến răng nói: “Phải!”
“Đây là ân oán của nhà họ Lương, tôi không có hứng thú xen vào.”
“Hơn nữa, nhà họ Lương đã làm ra chuyện rất quá đáng với vợ tôi. Nhìn thấy nhà họ Lương các người xung đột nội bộ, tôi vui mừng còn không kịp chứ sao lại phải giúp anh?”
Lương Nhật Tân hoàn toàn không ngạc nhiên trước câu trả lời của Vương Nhất, nhưng vẫn cắn răng nói: “Nhưng so với Lương Ý Hành, tôi chưa từng chọc giận anh. Nếu là vì những chuyện không vui trước đây, tôi có thể xin lỗi anh!”
“Chỉ cần anh chịu giúp, tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì anh muốn… kể cả tính mạng tôi. Đợi anh giết chết Lương Ý Hành, anh có thể lấy mạng tôi.”
Vương Nhất rất kinh ngạc, anh có thể cảm nhận được sự thù hận cũng như thành ý của Lương Nhật Tân.
Nhưng anh vẫn đang do dự, thân phận của nhà họ Lương quá nhạy cảm.
“Anh Vương, tôi sẽ nói cho anh biết một bí mật của nhà họ Bạch!”
Lương Nhật Tân bỗng nhiên nói: “Ông chủ của tôi, cũng chính là Bạch Vũ, đang vờ đầu hàng anh và đang tìm cơ hội để đánh bại anh. Gần đây, bọn họ muốn lợi dụng Vương Thanh Hòa để đối phó anh!”
“Ồ?”
Nghe vậy, Vương Nhất nhướng mày: “Vương Thanh Hòa?”
“Phải.”
Lương Nhật Tân trầm giọng nói: “Giải trí Huy Hoàng và tập đoàn Lệ Tinh hợp tác rất thành công. Vài ngày nữa, Bạch Vũ sẽ mời hai bên đến ăn mừng, đến lúc đó bọn họ sẽ bảo Vương Thanh Hòa kính rượu anh, trong rượu có bỏ thuốc mê!”
“Vương Thanh Hòa là bạn của anh, nếu cô ta đến chúc rượu, anh nhất định sẽ không từ chối. Ngoài ra, Bạch Vũ đã thông báo cho tất cả thế lực gia tộc có thù với anh, chỉ cần anh hôn mê sẽ tiến hành tra tấn dã man!”
Nghe Lương Nhật Tân nói xong, Vương Nhất đã có thể khẳng định anh ta thực sự muốn giết Lương Ý Hành, vì để nhờ vả mình mà lại tiếc lộ bí mật động trời này.
Chỉ là…
“Nằm mơ đi.”
Anh cười nhạt, muốn dùng thuốc mê để đối phó anh sao, thế thì quá sai rồi.
Đừng nói là bây giờ anh đã biết chuyện này, coi như không biết thì sao?
“Anh Vương, tôi đã nói với anh bí mật quan trọng như vậy, anh còn không tin tôi sao?” Lương Nhật Tân đột nhiên trở nên nóng nảy.
Vương Nhất trầm tư hồi lâu, đột nhiên hỏi: “Anh có quan hệ như thế nào với Lương Nam Lĩnh?”
“Như máu mủ ruột rà!”
Giọng nói của Lương Nhật Tân rất trầm, ngữ khí đau thương: “Mẹ tôi bị mẹ của Lương Ý Hành hãm hại, bà ấy bị ép quan hệ với lưu manh nên mới sinh ra tôi, không lâu sau mẹ tôi bị bệnh mà chết. Ông nội tôi thương mẹ tôi lắm, cho nên đã cho tôi ở lại và nuôi nấng tôi như một đứa cháu ruột.”
“Lương Ý Hành luôn muốn tìm cơ hội giết tôi, chính ông nội tôi là người đã dạy tôi chữ ‘nhịn’. Tôi debut làm ngôi sao, bên ngoài bị người kinh thuờng, ở nhà bị người cười nhạo cũng phải tiếp tục sống.”
Vương Nhất im lặng lắng nghe, bỗng nhiên nói: “Lúc trước vợ chồng tôi bị một tên sát thủ chuyên nghiệp ám sát, chính anh đã ngấm ngầm tung tin đồn và đổ thêm dầu vào lửa, đúng không? Mục đích là để đẩy hiềm nghi lên người Lương Ý Hành, Thẩm Tử Kiện và cả Kim Thúy Như!”
“…”
Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng, một lúc lâu sau, trong điện thoại truyền đến tiếng thở dài của Lương Nhật Tân.
“Rốt cuộc cũng không qua mắt được anh Vương. Đúng vậy, từ nhỏ ông nội đã bảo tôi đóng giả làm một cậu ấm an phận, tôi đã đóng giả suốt hai mươi lăm rồi, đã sớm chán ngấy rồi.”
Giọng nói anh ta vẫn bình thản không chút gợn sóng: “Tôi vẫn luôn chờ đợi cơ hội để kéo Lương Ý Hành ngã ngựa, cuối cùng tôi cũng đã đợi được.”
“Ngày hôm đó, chỉ có tôi biết mục đích chuyến đi này của Lương Ý Hành, cho nên tôi đã theo dõi anh ta. Tôi đã tận mắt chứng kiến cảnh anh và cô Lý bị ám sát. Lúc đó, tôi biết cơ hội của mình đã đến nên tôi đã tung tin đồn, mượn lần ám sát này để giá họa cho Lương Ý Hành, không ngờ…”
“Không ngờ vợ chồng tôi lại bình an đúng không?”
Vương Nhất lạnh lùng tiếp lời Lương Nhật Tân, trên mặt lộ ra sát khí nhàn nhạt.
Lương Nhật Tân không nói tiếp chủ đề này mà thành khẩn xin lỗi: “Xin lỗi anh Vương!”
Ánh mắt Vương Nhất đầy thâm thúy, nhà họ Lương nhỏ bé thế mà cũng có nhân tài ẩn dật.
Lương Nhật Tân là một ngôi sao nhưng khôn ngoan hơn Lương Ý Hành và biết được những toan tính ở những gia đình giàu có.
Lý do khiến một cậu ấm giàu có chọn làm ngôi sao chính là muốn nói với Lương Ý Hành rằng anh ta không có ý định tranh đoạt ngôi vị, chỉ muốn bảo vệ bản thân.
Việc nhỏ không nhịn ắt hỏng việc lớn, Lương Nhật Tân cẩn thận nghe theo lời dạy của Lương Nam Lĩnh, giả dạng thành người bất tài suốt 20 năm, nhằm giảm bớt sự cảnh giác của Lương Ý Hành, đồng thời tìm kiếm cơ hội để xuống tay với Lương Ý Hành.
Ai coi anh ta là người bất tài mới là người bất tài thật sự!
“Anh có thể tính kế Lương Ý Hành, vậy sao tôi biết được một ngày nào đó anh có tính kế tôi như thế hay không?” Vương Nhất ngừng lại giây lát, lên tiếng hỏi.
Lương Nhật Tân nôn nóng, lớn tiếng nói: “Tôi có thù với Lương Ý Hành, tôi nhất định phải báo thù cho mẹ tôi. Anh Vương, bây giờ tôi không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể dựa vào anh thôi!”
“Nếu anh ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ để cho anh lãnh đạo nhà họ Lương, hoàn thành tâm nguyện báo thù cho mẹ của anh.”
Vương Nhất nói: “Nhưng nếu anh giở trò với tôi, kết cục cuối cùng sẽ còn thảm hơn Lương Ý Hành.”
Nghe xong những lời hống hách này, Lương Nhật Tân bỗng run rẩy, nhưng anh ta cũng biết Vương Nhất đã đồng ý!
“Cảm ơn anh Vương!” Anh ta cảm kích nói.
Vương Nhất gật đầu: “Lương Ý Hành lên nắm quyền nhà họ Lương, nhất định sẽ ra tay với tôi. Anh hãy để mắt đến Bạch Vũ bên kia, mọi chuyện cứ dựa theo kế hoạch ban đầu mà làm.”
“Vâng, anh Vương!”
Cúp điện thoại, Vương Nhất nhìn cảnh vật đang lui dần ngoài cửa sổ, khóe miệng nở nụ cười đầy ẩn ý.
“Lương Nhật Tân, thật thú vị…”
Hai mươi phút sau, văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Lệ Tinh.
Lý Khinh Hồng tựa hồ muốn đi ra ngoài, cô xách túi sửa sang lại văn kiện.
Vương Nhất ngạc nhiên: “Em phải ra ngoài sao?”
Lý Khinh Hồng gật đầu: “Dự án sông Thiên An sắp khởi công, cục xây dựng thành phố mở tiệc mời chúng ta và nhà họ Lương.”
Nghe vậy, Vương Nhất mỉm cười: “E rằng nhà họ Lương không tới được.”
“Tại sao?”
Lý Khinh Hồng ngạc nhiên, cô nghĩ tới gì đó, kinh ngạc nhìn Vương Nhất: “Anh đến nhà họ Lương à?”
Vương Nhất không trả lời mà đưa một túi văn kiện dày cộp cho Lý Khinh Hồng.
“Đoạn video gốc năm năm trước đã bị tiêu hủy. Ngoài ra, nhà họ Lương còn giao cho chúng ta dự án xây dựng thành phố của họ. Từ bây giờ, bọn em sẽ phụ trách toàn bộ dự án sông Thiên An.”
Lý Khinh Hồng trợn mắt, kinh ngạc không nói nên lời.
Tiêu hủy đoạn video năm năm trước đã khiến cô rất vui mừng rồi, vậy mà Vương Nhất còn giúp cô lấy được dự án xây dựng thành phố của nhà họ Lương nữa.
“Anh không dùng bất kỳ biện pháp cưỡng chế làm tổn thương người khác đấy chứ?”
Vui vẻ được một lúc, Lý Khinh Hồng lại lo lắng hỏi.