Thông tin rất rành mạch, viết hơn cả mười nghìn chữ, vạch trần Ngụy Hương Kiều là một người phụ nữ bình thường đến cỡ nào, từng bước từng bước trở thành tình nhân của Lương Nhật Tân rồi lại bằng cách nào mà có thể leo lên giường với Lương Ý Hành.
Không chỉ có như thế, ngay cả thân phận của cô ta cũng bị thay đổi, trở thành một đứa trẻ mồ côi lớn lên trong cô nhi viện, mười sáu tuổi đã bước vào nơi phong nguyệt, trở thành siêu mẫu vũ công nổi tiếng nhất ở Bất Dạ Thành, trên cơ bản là ai cũng có thể làm chồng cô ta.
“Rốt cuộc, rốt cuộc cái này là gì đây?”
Sau khi xem sơ qua, đôi mắt Ngụy Hương Kiều hằn lên tia máu, bàn tay đang cầm điện thoại run rẩy không ngừng.
Cô ta chính là làm nghề này, vừa liếc mắt liền nhìn thấy tấm ảnh full HD đã được photoshop đổi mặt, làm mặt của cô ta và Lương Ý Hành dính sát vào nhau không có kẻ hở.
Reng reng.
Đúng lúc này, điện thoại di động lại vang lên, là Lương Nhật Tân gọi tới.
Vừa mới ấn nghe liền truyền đến tiếng mắng chửi giận dữ của Lương Nhật Tân.
“Hay lắm con đàn bà đê tiện, ăn của tôi, mặc của tôi, ngay cả nhà ở cũng là của tôi, thế mà lại ngủ cùng anh cả tôi.”
Thân phận là người nhà họ Lương của Lương Nhật Tân đã được công ty giải trí Huy Hoàng giữ bí mật, cho nên có rất ít người biết Lương Ý Hành là anh cả của anh ta.
Ngụy Hương Kiều lập tức gấp gáp: “Nhật Tân, anh nghe em giải thích đi, em không có phản bội anh, em bị hãm hại đó.”
“Hãm hại mẹ cô, video đều đã bị tung lên rồi.”
Lương Nhật Tân cắt ngang lời cô ta, tức giận nói: “Cô cút đi cho tôi, đừng có đến tìm tôi nữa.”
“Nhật Tân..."
Tút tút tút.
Không đợi Ngụy Hương Kiều nói xong, Lương Nhật Tân liền cúp điện thoại.
Lúc Ngụy Hương Kiều gọi lại cho anh ta thì phát hiện mình bị chặn rồi.
Tin tức của minh tinh đang nổi tiếng luôn luôn có nhiều người quan tâm, Lương Nhật Tân cũng xem như có chút danh tiếng trong giới giải trí, sau khi tin tức được tung lên, người mắng Ngụy Hương Kiều nhiều vô số kể.
Trong lúc nhất thời, Ngụy Hương Kiều liền trở thành con chuột qua đường tùy người mắng chửi, ngay cả đi đường thì cũng phải đi đường nhỏ, thậm chí ngay cả số di động của cô ta cùng với địa chỉ gia đình đều bị tiết lộ, điện thoại quấy rối chửi rủa liên tục gọi tới.
Vất vả lắm Ngụy Hương Kiều mới có thể đến công ty, ngay cả ánh mắt của đồng nghiệp do cô ta quản lí cũng nhìn cô ta bằng vẻ quái dị.
Ngụy Hương Kiều ngồi trước máy vi tính, sắc mặt âm trầm bất định, còn đang suy nghĩ xem ai lại có thể ra tay tàn nhẫn với mình như thế.
Lúc này, cô ta nhớ đến lời nói của Lý Khinh Hồng vào ngày hôm qua, vẻ hung hăng trong đôi mắt liền phun trào.
“Là con tiện nhân kia..."
Ngụy Hương Kiều tức giận toàn thân phát run: “Nếu như cô đã bất nhân, vậy thì đừng có trách tôi bất nghĩa, không ép cô vào đường cùng nhảy lầu tự sát thì tôi không phải là Ngụy Hương Kiều.”
Nói xong, cô ta lớn tiếng hét lên: "Tất cả mọi người đều viết ra một tin tức bôi nhọ Lý Khinh Hồng tập đoàn Lệ Tinh cho tôi, mỗi tiếng một bài, phải tàn độc hết mức, xảy ra chuyện gì thì tôi chịu trách nhiệm."
Nhưng mà bên ngoài phòng làm việc lại truyền đến tiếng kêu hốt hoảng của nhân viên.
“Ngụy tổng, không xong rồi, trang web của chúng ta đã bị xóa, tất cả đều bị đảo mã.”
“Cái gì?”
Ngụy Hương Kiều đập bàn, nổi giận đùng đùng bước tới, chỉ nhìn thấy ip mạng của tất cả các máy tính đã bị giả mạo, và không thể gửi ra ngoài.
“Ngụy tổng, cô mau đến đây xem đi, hai giờ sáng ngày hôm nay công ty của chúng ta liên tục gửi 4 thông báo đã nói rõ, đều là do công ty chúng ta có ý định hãm hại bọn họ, video và ảnh chụp cũng là do chúng ta photoshop thành.”
Lời này vừa mới nói ra, sắc mặt của Ngụy Hương Kiều liền thay đổi, cô ta mở ra xem, quả nhiên nhìn thấy bốn thông báo làm sáng tỏ, hiện tại dư luận trên mạng nghiêng về một bên, tất cả đều đang chửi mắng doanh nghiệp của bọn họ vô đạo đức.
“Tránh ra.”
Ngụy Hương Kiều đẩy nhân viên kia ra, tự mình ngồi trước máy vi tính gõ mã.
Nhưng mà gõ một hồi, máy tính đột nhiên lại chuyển sang màn hình xanh, những dãy mã màu đỏ chi chít lấp đầy cả màn hình.
“Ngụy tổng, mạng nội bộ của công ty chúng ta đã bị hacker tấn công rồi.” Nhân viên lo lắng nói.
Bịch.
Ngụy Hương Kiều lập tức mất hết sức lực ngồi dựa vào ghế, hai mắt trì trệ.
Thủ đoạn của đối phương cao tay hơn cô ta rất nhiều, chỉ dựa vào một mình cô ta thì hoàn toàn không thể giải quyết được.
Nhưng mà rất nhanh, trong mắt của cô ta liền phát ra vẻ tàn độc, đập mạnh lên bàn: “Không thể bỏ qua như thế!”
Nói xong, cô ta nổi giận đùng đùng bắt một chiếc xe taxi đến tòa nhà quốc tế.
Cùng lúc đó, trong phòng làm việc tổng giám đốc tập đoàn Lệ Tinh.
Lý Khinh Hồng cũng kinh ngạc mở to mắt, cô xem tin tức với vẻ hoài nghi, lúc này mới không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Vương Nhất: “Những thứ này đều là do anh làm?”
Vương Nhất nhún nhún vai: “Lấy đạo của người trả lại cho người, rất bình thường mà.”
Lý Khinh Hồng nhìn Vương Nhất giống như đang nhìn quái vật, sau đó lại nhàn nhạt cười một tiếng: “Anh thật là xấu xa.”
Vương Nhất nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay ngọc ngà của Lý Khinh Hồng, anh dịu dàng nói: “Anh sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai có ý đồ muốn làm tổn thương em.”
“Ở đây là công ty..."
Lý Khinh Hồng đỏ bừng cả khuôn mặt, bàn tay trắng nõn lại bị Vương Nhất nắm chặt.
Đúng lúc này, Tiêu Đào lại bước đến: “Chào anh Vương.”
Sau đó lại báo cáo: “Lý tổng, có một cô gái họi Ngụy yêu cầu muốn gặp cô.”
Vương Nhất nghe vậy, anh liền cười nhạt: “Xem ra là cô ta đã đứng ngồi không yên rồi.”
Lý Khinh Hồng nhẹ gật đầu: “Mời cô ta vào đi.”
Sau khi nói xong, cô lại khôi phục hình tượng nữ cường ngồi xuống ghế tổng giám đốc chờ Ngụy Hương Kiều xuất hiện.
Vương Nhất thì ngồi trên ghế salon trong phòng, mang theo nụ cười âm trầm khó đoán.
Chỉ một lúc sau, Ngụy Hương Kiều liền nổi giận đùng đùng đứng trước mặt Lý Khinh Hồng, đập mạnh vào bàn: “Lý Khinh Hồng, cô khinh người quá đáng!”
Vương Nhất chậm rãi nói: “Cô không cần phải tìm Lý tổng, cô ấy không biết chuyện này đâu, tất cả mọi chuyện đều là do tôi làm.”
“Anh?”
Ngụy Hương Kiều kinh ngạc đánh giá Vương Nhất một vòng, cô ta cảm thấy người có năng lực làm đến bước này, ngoại trừ Lý Khinh Hồng ra thì không có người nào khác.
“Đúng vậy.”
Vương Nhất nheo mắt cười nói: “Sao nào, cô Ngụy, cảm giác được làm người nổi tiếng trên mạng cũng không tệ đúng không?”
Ngụy Hương Kiều tức giận suýt ngất xỉu, cô ta nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt Vương Nhất, ra lệnh cho anh: “Còn không mau xóa bỏ mấy tin tức kia đi, sau đó trả lại mạng nội bộ cho công ty chúng tôi.”
“Cô Ngụy, mới vậy mà đã gấp rồi? Tôi nhớ là ngày hôm qua cô đâu có nói như vậy?”
Vương Nhất nhìn Ngụy Hương Kiều với vẻ thách thức, chế nhạo nói.
Ngụy Hương Kiều hít sâu một hơi rồi nói với Vương Nhất: “Chỉ cần anh xóa bỏ những tin tức này thì tôi cũng sẽ xóa tin tức bất lợi cho các người, như thế nào?”
“Cô Ngụy, có phải là cô đã hiểu lầm rồi không?”
Vương Nhất bâng quơ hỏi lại: “Công ty của các người đều đã đăng thông báo làm sáng tỏ, có xóa hay không xóa tin tức thì có ý nghĩa gì?”
“Tôi mới là người quyết định cuối cùng, cô cảm thấy cô có tư cách để bàn điều kiện với tôi à?”
Thần kinh Ngụy Hương Kiều run lên, cô ta sợ khí thế của Vương Nhất, nghiến răng nói: “Anh muốn như thế nào thì mới có thể xóa bỏ những tin tức này?”
Lúc nói ra lời này, giọng nói của cô ta đều đang run rẩy.
Khi đưa tin tức này lên, không chỉ có một công ty truyền thông Thiên An, mà là có mười mấy hai mươi công ty, có thể nói là gần như toàn bộ các công ty truyền thông ở Thiên An đều rất bất ngờ.
Năng lực phía sau Vương Nhất thật sự khiến cô ta phải sợ hãi.
Nhưng Vương Nhất lại cười nhạt một tiếng: “Xin lỗi nha, tôi không có ý định tha thứ cho cô.”
“Anh..."
Ngụy Hương Kiều cứng người, trên trán nổi đầy gân xanh, cô ta đang muốn nói gì đó bỗng nhiên điện thoại lại vang lên.
“Ngụy tổng, cô chạy nhanh đi, lúc nãy có rất nhiều cảnh sát đến đây, không chỉ niêm phong công ty chúng ta mà còn có rất nhiều đồng nghiệp đã bị bắt.”
Giọng nói của tiếp tân hoảng sợ vô cùng, cô ta chỉ là một tiếp tân, cho nên có thể trốn qua một kiếp: “Bây giờ những người đó đang đến tìm cô đấy.”
“Cái gì?”
Tay cầm điện thoại, hai chân Ngụy Hương Kiều mềm nhũn ngồi bệt xuống đất, sắc mặt trắng bệch, run không ngừng.
Cạch.
Khách quý đến rất nhanh, Ngụy Hương Kiều vừa mới để điện thoại di động xuống thì cửa phòng làm việc của tổng giám đốc đã bị đẩy ra, Bạch Yến dẫn theo một nhóm người mặt không đổi sắc đi vào trong: “Cô chính là Ngụy Hương Kiều?”
“Các người... là ai?”
Ngụy Hương Kiều hoảng sợ đến nỗi cử động cũng không dám cử động, biểu cảm sợ hãi đến cực điểm.
“Tôi là đội trưởng đội 1 khoa cảnh sát hình sự cục cảnh sát Thiên An, tên là Bạch Yến, chúng tôi bắt cô về tội vu khống danh dự người khác và vô cớ tung tin đồn thất thiệt.”
Bạch Yến lấy giấy chứng nhận ra, Sử Kiến cùng một cảnh sát khác lập tức bước lên phía trước, dẫn Ngụy Hương Kiều mất hết sức lực đi khỏi.
“Lại là anh.”
Bạch Yến nhìn Vương Nhất, lông mày lập tức nhướn lên.
“Làm phiền cô Bạch rồi.”
Vương Nhất cười với Bạch Yến, sau đó lại dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được mà nói: “Đừng quên những gì tôi đã nói với cô, đen có khi không phải là đen, trắng có khi không phải là trắng.”
Bạch Yến quay đầu nhìn trịnh trọng gật đầu.
Ánh mắt Lý Khinh Hồng bình tĩnh như nước, đối với chuyện này, cô đã không cảm thấy kinh ngạc nữa.
Vương Nhất ra khỏi phòng làm việc chủ tịch tập đoàn Lệ Tinh, mắt hơi híp lại.
“Tiếp theo cũng nên đến nhà họ Lương một chuyến..."