Một luồng sát khí tựa như thiên binh vạn mã, như cơn cuồng phong quét ngang qua dòng Thiên An, khiến Thiên An Nhất Hào nhỏ bé phải rùng mình.
Vù vù vù-------
Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, sau tàu chiến là tiếng trực thăng xuyên thẳng tầng mây.
Một trăm chiếc trực thăng xếp thành hình vuông ngay ngắn, bay lượn trên bầu trời.
Mỗi chiếc trực thăng đều chở đầy quân nhân.
Họ cũng vác súng trên vai, mặc quân phục màu trắng tượng trưng cho bầu trời.
Cuối cùng, trên bờ.
Không biết từ lúc nào, trên bờ đầy những cỗ xe thiết giáp khổng lồ, cùng hơn chục chiếc xe tăng, tạo thành một dòng thác kim loại, mang theo sức mạnh áp đảo, chỉ cần dừng trên bờ đã khiến người ta phải lui 100 mét.
Từng quân nhân mặc quân phục màu xanh lá cây lần lượt nhảy ra khỏi xe, xếp thành đội hình hình vuông. Mỗi người đều mang khuôn mặc sắc lạnh, khí thế hung hãn.
Hải, lục, không quân đều tập hợp. Mỗi đội đều có mười vị chỉ huy bước ra, nghiêm tục nhìn bóng dáng của người đàn ông bên dưới rồi đồng thanh: “Chuẩn bị, bắn lên trời.”
Lời vừa dứt, năm mươi tàu chiến, một trăm trực thăng, năm mươi thiết giáp và hai mươi xe tăng đồng loạt chĩa súng lên trời.
Đoàng đoàng đoàng-----
Tất cả binh chủng hải quân, lục quân và không quân cũng chỉa súng lên trời.
Nghi thức như thế khiến da đầu tê dại, khiến mọi người hưng phấn không thôi, cũng khiến mọi người không khỏi kêu trời!
“Hôn lễ của Ẩn Chủ, hải quân, lục quân, không quân xả súng ba phút, trời đất cùng chúc mừng!”
Tên chỉ huy đứng đầu rống lên.
“Bắn!”
Ầm ầm ầm----
Trong phút chốc, vô số quả đạn pháo bắn thẳng lên bầu trời, phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Trong phút chốc, họ như quay lại thời kỳ mưa bom bão đạn.
Trong phút chốc, họ như nghe thấy tiếng chém giết kinh thiên động địa.
Trong phút chốc, máu trong người đều sôi sùng sục.
Ba phút sau, tiếng súng ngừng lại, pháo hoa đầy màu sắc lập tức bắn lên không trung.
Giây tiếp theo, tất cả quân nhân đều hạ súng xuống, đồng loại hành quân lễ.
Lục quân, không quân, hải quân đều đồng thanh hét lớn: “Chúc mừng Ẩn Chủ, chúc mừng-----“
“Chúc mừng-----“
“Chúc mừng------“
Tiếng hét đanh thép không ngừng vang lên hết đợt này sang đợt khác, tạo thành một đợt vang vọng không ngừng.
Mắt Lý Khinh Hồng đỏ lên, cô nhìn chằm chằm vào bóng dáng kia, giọng nói có chút run run.
“Anh đã làm những điều này vì em à?”
“Ba ơi!”
Vương Tử Lam lon ton chạy tới.
Vương Nhất ôm bé lên, sau đó quay người.
Soạt!
Lúc này, ánh đèn liền chiếu lên người Vương Nhất.
Nhưng khoảng cách quá xa nên mọi người đều không nhìn rõ mặt chú rể.
Giờ phút này, trong mắt Lý Khinh Hồng, vóc dáng của Vương Nhất so với bình thường còn hiên ngang hơn rất nhiều, ánh mắt cũng sâu hơn.
Anh mặc quân phục, mang đôi giày màu đen, trên ngực đầy những huy chương màu vàng lấp lánh. Anh dịu dàng cười rồi gật đầu.
“Anh đã nói rồi, anh sẽ tặng em một hôn lễ khó quên. Năm năm trước, anh đã hứa là sẽ cưới em, bây giờ đã muộn mất năm năm, xin em hãy tha thứ cho anh.”
Trong tiếng xì xầm không dứt, Vương Nhất quỳ một chân xuống, tay cầm một chiếc hộp ngọc xinh đẹp.
Mở hộp ra, bên trong mà một viên kim cương hồng lấp lánh.
“Là nước mắt của thần Venus!”
Trong sảnh, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Vương Nhất nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hoàn mỹ của Lý Khinh Hồng, trầm giọng: “Khinh Hồng, gả cho anh nhé.”
Bùm bùm bùm-----
Tiếng pháo hoa vang lên không dứt.
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn lên, pháo hoa nở rồi hợp lại thành một nhóm, xếp thành tên của cô.
Lý Khinh Hồng.
Woa-----
Không khí ở hội trường hôn lễ liền sôi trào, mọi người đều muốn nhìn mặt chú rể.
Nhưng tiếc là đài quan sát quá cao quá xa, không ai nhìn rõ được.
“Pháo hoa khắp thành, lại còn chiếc nhẫn nước mắt của thần Venus trị giá 3000 tỷ, quá lãng mạn rồi đó.
Mấy người phụ nữ quyền quý ngưỡng mộ không thôi.
Chỉ riêng nước mắt của thần Venus cũng đủ chiếm được trái tim của mọi cô gái ở đây rồi.
Bao gồm cả Lý Mộng Đình.
Cô ta nhìn bóng người trên đài quan sát, cả người sắp tan chảy rồi. Cô ta còn ảo tưởng, nếu mình là cô dâu thì tốt biết bao.
Chưa kể còn có ba binh đoàn đến chúc mừng.
Lý Thiên Dương nhìn lên rồi lẩm bẩm: “Có vẻ người đàn ông cùng Lý tổng kết hôn là dân quân đội….”
Kinh động cả hải lục không quân, chắc chắn là một nhân vật không tầm thường.
Kim Thành Vũ cau mày, rõ ràng hắn ta cũng đoán được chuyện này nhưng ngay sau đó, trong mắt hắn lóe lên một tia hận ý.
Ở Thiên An này, nhà họ Kim chẳng sợ ai.
Ở một góc Thiên An Nhất Hào, nơi ánh đèn không chiếu đến có một người phụ nữ mảnh mai đang đứng nhìn.
Cô ấy mặc một bộ đồ màu đen ôm sát, như thể hòa vào bóng tối xung quanh, và nếu không nhìn kỹ, bạn sẽ không thể phát hiện ra cô ấy đâu.
Lúc này, cô ấy nhìn người đàn ông trên đài quan sát với ánh mắt phức tạp, cô lặng lẽ lau nước mắt.
Tâm nguyện của thiếu chủ cuối cùng cũng được hoàn thành rồi.
…..
Tách tách------
Pháo hoa kéo dài thật dài, Vương Nhất vẫn quỳ trước mặt Lý Khinh Hồng.
Một phút.
Hai phút.
Lý Khinh Hồng vẫn không nói lời nào.
Chỉ là, mặt cô đã đẫm nước mắt, lớp trang điểm cũng muốn trôi sạch luôn.
“Mẹ ơi, gả cho ba đi ạ.”
Bé đứng cạnh cười tít mắt, liên tục vỗ tay.
Lý Khinh Hồng đã khóc tới hoa lê đái vũ rồi. Đây là đám cưới trong mơ của cô, đủ lộng lẫy, đủ hoành tráng, nghi thức cũng rất lớn.
Cô phức tạp nhìn người đàn ông đang quỳ trước mặt. Là người đàn ông năm năm trước đã biến mất, là người cô vừa yêu vừa hận.
Có vui mừng, có cảm động, cũng có chút----kháng cự.
Cô lắc đầu cự tuyệt: “Em xin lỗi.”
“…..”
Pháo hoa vẫn đang bắn, trực thăng vẫn đang lượn vòng nhưng đài quan sát lại chìm trong im lặng.
Vương Nhất sững sờ, sau đó thất vọng hạ tay xuống: “Tại sao?”
Lúc này, toàn thân anh lạnh toát, như rơi vào động băng.
Cô bé cũng ngơ ngác nhìn Lý Khinh Hồng, rồi đột nhiên bật khóc.
“Mẹ không cần ba nữa, mẹ cũng không cần Tử Lam nữa rồi….”
Nghe vậy, Lý Khinh Hồng lập tức hoảng hốt. Cô bế Vương Tử Lam lên rồi đỡ Vương Nhất lên, áy náy giải thích: “Anh đừng hiểu lần, là do em vẫn chưa chuẩn bị tốt, chuyện này quá đột ngột rồi….”
“Hiện giờ, anh quá lạ lẫm với em, qua một thời gian nữa sẽ ổn thôi.”
Vương Nhất nghe xong liền đứng dậy nắm lấy tay Lý Khinh Hồng: “Được, anh đợi em.”
Vẻ mặt của Lý Khinh Hồng có chút mất tự nhiên, nhưng từ góc độ của những người phía dưới đài quan sát, đây giống như một màn cầu hôn thành công.
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, mọi người đều nhiệt liệt chúc mừng
Không khó để đoán rằng sau khi danh tính của cô dâu được phơi bày, thị trường kinh doanh của Tập đoàn Lệ Tinh sẽ còn được mở rộng hơn nữa.
“Tôi không đồng ý!”
Đột nhiên, một giọng nói âm trầm vang lên.
Sắc mặt của mọi người đều thay đổi, ánh mắt đồn dồn vào Kim Thành Vũ.
Lời này có uy lực khá lớn, mẹ con Lý Mộng Đình ngồi cùng cũng giật cả mình.
Những người của gia tộc khác thấy cảnh này cũng nhớ ra gì đó, vội vàng an ủi.
“Cậu Kim, trên đời muôn hoa cỏ lạ, cần gì phải cứ đơn phương một bông hoa?”
“Đúng vậy cậu Kim. Với điều kiện của cậu, muốn loại phụ nữ nào mà chẳng được, cô Lý cũng đã gả cho người khác rồi….”
Chuyện Kim Thành Vũ thích Lý Khinh Hồng là bí mật người người đều biết. Nhưng Lý tổng lại bất ngờ kết hôn khiến mọi người không kịp trở tay.
“Câm miệng hết cho tôi!”
Kim Thành Vũ đen mặt, tức giận nhìn chằm chằm hai người trên đài quan sát, hắn quát: “Lý Khinh Hồng em giỏi lắm, vì muốn gạt tôi mà làm cả hôn lễ giả. Nghi thức hoành tráng thế này, chắc em bỏ cũng không ít tiền nhỉ?”
Đây là một đám cưới không chút dự báo nào, Kim Thành Vũ không tin không có trò quỷ.
Dựa vào năng lực kinh tế của Lý Khinh Hồng, muốn làm một màn hoành tráng như thế cũng không phải là không thể.
Lại cùng tỷ phú Thiên An Hồ Nhất Sơn bàn bạc một chút liền mua được nước mắt của thần Venus thôi. Còn chú rể hả, tìm đại ai đó là được, vậy nên mới không lộ mặt.
Tất cả cũng chỉ để hoàn thiện một lời nói dối, đó là người đàn ông đã cướp đi sự trong trắng của cô vào 5 năm trước đã trở lại.
Nghĩ đến đây, trên trán Kim Thành Vũ nổi lên gân xanh, trong lòng lại hừng hực lửa giận.
“Giỏi lắm, hôm nay em muốn kết hôn nhưng tôi cứ không cho em kết hôn đây!”
“Đập cho tôi!”
Ồ ồ ồ!
Kim Thành Vũ vừa nói xong, một nhóm vệ sĩ áo đen được đào tạo bài bản liền xông lên thuyền.
“Ai dám!”
Giám đốc Đồng nhìn cảnh này, sắc mặt liền trầm xuống.
Người của Kim Thành Vũ còn chưa kịp ra tay, bảo vệ trên Thiên An Nhất Hào đã lao tới.
Hai bên lâm vào thế bế tắc.
“Có chuyện gì vậy?”
Lý Khinh Hồng đứng trên đài quan sát nhìn xuống bữa tiệc, cô cau mày hỏi.
“Có người làm loạn thôi.” Vương Nhất bình tĩnh.
“Vậy có cần báo cảnh sát không?” Lý Khinh Hồng sốt ruột.
“Đừng vội, em đưa Tử Lam vào phòng đi.”
Vương Nhất dịu dàng nhìn Lý Khinh Hồng: “Anh đi giải quyết.”
Không biết vì sao, Lý Khinh Hồng lại tìm được cảm giác an toàn từ người đàn ông xa lạ này. Nhưng cô vẫn lo lắng hỏi: “Thật sự là không sao chứ?”
“Không sao đâu.”
Vương Nhất lạnh lùng liếc nhìn Kim Thành Vũ bên dưới, đột nhiên hỏi: "Hắn là người đã luôn quấy rầy em sao?"
Lý Khinh Hồng do dự một chút rồi gật đầu.
“Ừm.”
Nhìn mẹ con Lý Khinh Hồng rời đi, Vương Nhất cũng từ cửa sau của đài quan sát đi ra.
Lúc này anh vẫn mặc quân phục và đeo chương, sau đó anh đổi thành một bộ vest đen, vô cùng lạnh lùng.
Hôn lễ đã xong, tiếp theo là phải giải quyết nợ nần…..
Phía sau, Lãnh Nhan khoác một thân áo da đã đứng chờ lệnh, kính cẩn cúi đầu với anh.
“Thiếu chủ, hay là tôi….”
“Giết gà mà cần dao mổ trâu sao?”
Vương Nhất cười nhạt: “Gọi Thiết Tân đến là được.”
“Vâng.”
Lãnh Nhan tuân lệnh rồi lập tức biến mất.
Nếu để người thứ ba nghe được đoạn đối thoại này, nhất định sẽ gây ra sóng gió rất lớn.
Thiết Tân chính là người đứng đầu khu Thiên An đó……