Những lời này của Lý Tinh Sở, Kim Thành Phong nghe mà mờ mịt.
Nhưng anh ta biết người đàn ông này, chính là người đàn ông tối hôm đó đến tìm chị họ, còn nói cái gì mà muốn lấy chị họ --- Nếu là người theo đuổi của chị họ, sao lại cầm súng chĩa vào đầu của chị họ chứ?
Kim Thúy Như lại nghe hiểu rồi, bỗng khẽ mỉm cười.
Tiếng cười từ trầm thấp trở nên mãnh liệt, cuối cùng biến thành cười vang, giống như nghe được câu chuyện buồn cười nhất trên đời.
Kim Thành Phong toát mồ hôi lạnh cho chị họ, bây giờ bọn họ bị mười mấy khẩu súng chĩa vào đầu, chị họ không những không sợ, vậy mà cười to giống như giễu cợt --- Nếu đối phương thật sự thẹn quá hóa giận bóp cò thì phải làm sao?
Đương nhiên, điều Kim Thành Phong không hiểu nhất là mình căn bản là một người ngoài cuộc, ngay cả bọn họ đang nói gì cũng nghe không hiểu, tại sao cứ phải kéo anh ta vào?
Ánh mắt của Lý Tinh Sở hằn học nhìn Kim Thúy Như, nói: “Có gì đáng cười?”
“Tôi cười Lý Tinh Sở anh ngu muội, không hiểu tôi chút nào, cũng vọng tưởng lấy được tôi?”
Kim Thúy Như dừng cười, cho dù bị mười mấy khẩu súng chĩa vào, cô ta vẫn không hề sợ hãi, ánh mắt khinh thường nhìn Lý Tinh Sở, nói: “Ở trong mắt anh, Vương Nhất Lý Khinh Hồng xảy ra tai nạn xe là tôi làm sao?”
Sắc mặt của Lý Tinh Sở có chút không tự nhiên, nhưng vẫn lạnh lùng nói: “Tôi không nói là cô làm, chỉ là nhắc nhở cô---”
“Kim Thúy Như tôi dám làm dám nhận, là chuyện tôi làm thì là tôi làm, không phải tôi làm, cũng đừng hòng hắt nước bẩn lên người tôi!”
Kim Thúy Như từ từ đứng dậy từ ghế tổng giám đốc, phớt lờ mười mấy khẩu súng chĩa vào đầu cô ta, từ trên cao nhìn xuống Lý Tinh Sở, giọng nói vô cùng xa xăm.
“Trong đầu tôi có 100 cách tiêu diệt một người, duy nhất không chọn loại cách giết người này, bởi vì cách này theo tôi thấy, là cấp thấp nhất, cách làm ngu xuẩn nhất, anh lại nghi ngờ là tôi làm ư?”
“Không phải, Thúy Như em nghe tôi giải thích---”
Lý Tinh Sở ngầu không quá ba giây, sự lạnh lùng trên mặt biến mất, thay vào đó là nụ cười rạng rỡ: “Em họ của tôi suýt nữa chết trong tai nạn xe, người làm anh họ như tôi cũng lo lắng, giả dụ em họ của em suýt chết, em cũng nhất định sẽ khẩn trương giống như tôi.”
Kim Thành Phong lập tức sững người, vẻ mặt kỳ quặc nhìn người đàn ông vừa rồi mặt mày lạnh lùng, bây giờ lại chột dạ không thôi này, đang yên đang lành, kéo tôi vào làm gì?
Có điều, nói đã nói rồi, anh ta cũng nhìn Kim Thúy Như với vẻ mong chờ, nếu anh ta xảy ra chuyện, chị họ liệu có không màng tất cả mà cứu mình không.
Sau đó, Kim Thúy Như chỉ lạnh nhạt liếc nhìn anh ta, nói: “Tôi và anh khác nhau, Thành Phong cũng khác với em họ của anh --- Nó đã trưởng thành rồi, tới lúc học cách tự bảo vệ mình rồi.”
“…”
Kim Thành Phong bỗng nhiên nghe thấy tiếng răng rắc vỡ vụn, giống như thứ gì đó bị vỡ.
Là trái tim của anh ta.
Mặt của Lý Tinh Sở cứng đờ, vội vàng bảo thủ hạ thu súng lại, kiên trì xin lỗi: “Thúy Như, là tôi manh động rồi, tôi xin lỗi em, em có thể quên chuyện vừa rồi không?”
Kim Thúy Như trầm mặc không nói, nhìn Lý Tinh Sở giống như nhìn đồ ngốc.
Lý Tinh Sở này theo đuổi cô ta khoảng 7-8 năm rồi, đối với người khác rất bình thường, chỉ duy nhất đối với cô ta thì quấn chết lấy, giống như đỉa bám hất thế nào cũng không ra.
Hôm nay không dễ dàng hung dữ một lần, còn chưa tới ba giây thì lập tức lộ nguyên hình.
Kim Thành Phong càng phục sát đất đối với Kim Thúy Như, chị họ chỉ hơi nổi giận, đối phương lập tức từ hổ biến thành mèo --- Đạo trị người như này, anh ta cũng muốn học.
“Thúy Như, như em thấy, sẽ là ai làm?”
Lý Tinh Sở lại nheo mắt lại, như có suy tư mà hỏi.
“Không biết.”
Kim Thúy Như lắc đầu, nói: “Nhưng nếu tôi là anh, sẽ thoát khỏi tư duy theo quán tính mà suy nghĩ vấn đề, Thiên An quá nhỏ, hạn chế quá nhiều.”
Khựng lại một chút, Kim Thúy Như nhìn sâu vào Lý Tinh Sở, nói: “Tôi cuối cùng tặng một câu, vụ án giết người không có động cơ, không dễ dàng bị tra ra nhất.”
“Có ý gì?” Ánh mắt của Lý Tinh Sở mờ mịt.
Kim Thúy Như không nói tiếp nữa, cô ta rất rõ, nếu cô ta còn nói tiếp, anh ta nhất định sẽ phá vỡ nồi đất hỏi tới cùng.
“Có ý gì tự anh suy nghĩ, nhưng chuyện đồng ý với anh, tôi nhất định sẽ làm được.”
Trong mắt Kim Thúy Như vụt qua một chút hàn quang: “Tôi sẽ đánh gục Lý Khinh Hồng, nhưng không phải dùng loại cách cấp thấp này, anh chỉ cần yên lặng đợi tin là được.”
“Thành Phong, chúng ta đi.”
Kim Thúy Như đứng dậy, dẫn Kim Thành Phong rảo bước đi về phía cửa phòng làm việc.
Lý Tinh Sở nhìn bóng lưng của Kim Thúy Như hồi lâu, lúc này vừa buồn vừa vui mà lắc đầu: “Không phải em ấy…”
Buồn là không tìm được hung thủ có ý đồ giết hại em gái của mình.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
2. Bước Nhầm Vào Con Đường Hôn Nhân
3. Năm Thứ 7 Của Hai Vợ Chồng
4. Mất Trí Nhớ - Ác Ý Nhập Mộng
=====================================
Vui là không phải là Kim Thúy Như.
- --
Sau khi cùng với Thẩm Tử Kiện vội vàng rời đi, Lương Ý Hành đã về tới nhà họ Lương.
Vừa mở cửa thì nhìn thấy Lương Nam Lĩnh đang ngồi ngay ngắn ở trên sô pha.
Hai mắt của ông cụ nhắm chặt, giống như đang nghỉ ngơi.
Nghe thấy tiếng mở cửa, ông lão mở mắt ra, ánh mắt sắc bén nhìn Lương Ý Hành: “Ý Hành, về rồi sao?”
Lương Ý Hành lập tức cúi người: “Vâng ạ, ông nội.”
Khi nói chuyện, anh ta lập tức kinh ngạc liếc nhìn Lương Nam Lĩnh, bình thường ông nội đều ngủ rất sớm, sao hôm nay giờ này còn chưa ngủ?
Lương Nam Lĩnh dường như nhìn thấu Lương Ý Hành nghĩ gì trong lòng, cười lạnh nhạt, nói: “Mưa to gió lạnh, cộng thêm cháu trai chưa về, ông không ngủ được.”
“Thì ra là như vậy.”
Lương Ý Hành mỉm cười, quan tâm nói: “Ông nội, thời gian không sớm nữa, vẫn là mau đi nghỉ ngơi đi ạ.”
“Không vội.”
Lương Nam Lĩnh xua tay, nhìn Lương Ý Hành rồi nói: “Dự án xây dựng đô thị, có về tay chưa?”
Trong lòng của Lương Ý Hành tốt đi, khẽ thở dài, anh ta biết, ông nội sẽ hỏi chuyện này.
Nhưng anh ta cũng không nói dối, nói thật: “Xảy ra một chút sự cố, có điều ông nội yên tâm, dự án xây dựng đô thị là vật trong túi nhà họ Lương chúng ta, cháu nhất định sẽ lấy được nó.”
“Chỉ là sự cố nhỏ sao?”
Trong đôi mắt vẩn đục của Lương Nam Lĩnh vụt qia một tia sáng, nói: “Chỉ là sự cố nhỏ, cháu cũng sẽ không mất mạng, càng sẽ không bị người ta coi thành cừu thế tội!”
Lương Ý Hành lập tức không dám thở mạnh, dè dặt nói: “Ông nội, thì ra ông đều biết rồi.”
Lương Nam Lĩnh không có gật đầu, cũng không có lắc đầu, mà lạnh nhạt nói: “Vẫn là cháu làm việc quá lỗ mãng, Lý Khinh Hồng và Vương Nhất đó đều không phải là người bình thường, cháu đánh giá quá thấp bọn họ rồi.”
Lương Ý Hành vội vàng nói: “Vậy ông nội nói, phải làm sao?”
Lương Nam Lĩnh khẽ thở dài, nói: “Nhà họ Lương chúng ta dựa vào đâu liệt vào bốn đại hào môn, cháu chắc sẽ không không biết nhỉ?”
“Đương nhiên không phải.”
Lương Ý Hành nói: “Bởi vì vị đó.”
“Không sai.”
Trong mắt của Lương Nam Lĩnh vụt qua một tia âm trầm: “Video đã lộ ra, Vương Nhất và Lý Khinh Hồng nhất định sẽ nghĩ cách hủy Tệp gốc trong tay cháu, đến lúc đó chúng ta sẽ mời vị kia tới, trực tiếp giết bọn họ!”
“Cách hay!”
Lương Ý Hành vui mừng, nhưng rất nhanh lại trở nên lo lắng: “Chỉ là vị kia hành tung không cố định, sẽ tới sao?”
“Không cần lo lắng, ông đã liên lạc với thủ hạ của vị kia, chỉ cần Vương Nhất đó dám tới, nhất định cho cậu ta có đi không về!” Lương Nam Lĩnh lạnh lùng nói.