Vương Nhất hiểu ra, thì ra trên người lão Hồng này có di chúc.
Hào môn không có tình thân, nguyên nhân rất lớn là vì di chúc.
Tình cảm có sâu đậm hơn nữa, khi đứng trước tiền bạc lợi ích đều có vẻ vô cùng mờ nhạt.
Lúc này, xung quanh không có chút tiếng động, tất cả mọi người đều hô hấp dồn dập, nhìn lão Hồng bằng ánh mắt háo hức.
Vương Nhất đột nhiên nhìn Đồng Yên Nhiên với ánh mắt thương hại, gia chủ bị giết, con cháu không một ai quan tâm đến cái chết của ông ta, mà chỉ nghĩ đến việc tranh giành di chúc và vị trí gia chủ.
Rốt cuộc dưới những lớp mặt nạ tức giận, nặng nề này ẩn chứa suy nghĩ gì, không một ai biết được.
Đồng Yên Nhiên cũng vô cùng tức giận, nhưng lại không thể làm gì.
Sắc mặt lão Hồng rất bình tĩnh, lẩm bẩm.
“Ông chủ cả đời có tiền có quyền, rạng rỡ vô hạn, chỉ có một thứ không nỡ chính là giang sơn sự nghiệp mà ông ấy vất vả gây dựng, cho nên ông ấy mới cố ý lập gia chúc, chọn một người thừa kế gia sản khổng lồ của mình!”
Nghe thấy những lời này, tất cả con riêng đều nín thở.
Lão Hồng cũng khẽ mỉm cười, không nói gì thêm, chỉ nhìn một vòng xung quanh.
Những người bị ông ta nhìn đến đều tỏ vẻ vui mừng, nhưng thời gian tầm mắt lão Hồng dừng lại đều không quá một giây.
Ông ta đột nhiên nhìn về phía Đồng Yên Nhiên, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn cũng lộ vẻ dịu dàng của trưởng bối.
“Cô Yên Nhiên, mời cô lên đây.”
Nghe thấy câu này, Đồng Yên Nhiên lập tức tỏ vẻ ngạc nhiên.
Ánh mắt của Đồng Đông Cầu, Sử Kiến, và cả Đồng Tri Thu ở phía sau đều trở nên lạnh lùng, trong mắt thoáng hiện lên sát khí.
Vương Nhất cười với cô ta: “Đi đi.”
Đồng Yên Nhiên hơi do dự, sau đó vẫn chậm rãi đi lên lầu.
“Cả cậu Vương nữa, cậu cũng lên đây đi.”
Đúng lúc này, lão Hồng nhìn về phía Vương Nhất, mỉm cười nói.
“Tôi cũng cần lên à?”
Vương Nhất thoáng sửng sốt, sau đó nheo mắt.
Đồng Kiệt có âm mưu gì vậy?
Dù anh và nhà họ Đồng từng tiếp xúc, nhưng chắc chắn đều là những hồi ức không tốt, gọi anh lên làm gì?
Vương Nhất không thấy vui vẻ chút nào, ngược lại còn rất chú ý.
Nhìn thấy Vương Nhất và Đồng Yên Nhiên đi lên tầng, ánh mắt Đồng Đông Cầu, Sử Kiến và Đồng Tri Thu càng lạnh lẽo hơn, trên mặt mọi người đều chứa đựng sự tức giận.
Nếu là một mình Đồng Yên Nhiên, bọn họ cũng sẽ không mất cân bằng như thế, một người ngoài như Vương Nhất, tại sao lại có tư cách trúng tuyển chứ?
Đồng Đông Cầu và Đồng Tri Thu nhìn nhau, cũng nhìn thấy thứ giống với đối phương.
Chính là sự tức giận.
…
Vương Nhất và Đồng Yên Nhiên đi theo lão Hồng tiến vào một căn phòng.
Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt chính là một quan tài màu đen.
Cạch!
Lúc này, lão Hồng khoá cửa lại.
Vương Nhất lập tức nhìn ông ta, ông ta giải thích: “Sự việc nghiêm trọng, tránh tai vách mạch rừng.”
Đồng Yên Nhiên ngơ ngác nhìn quan tài màu đen này: “Đây là quan tài của ông cụ sao?”
Lão Hồng gật đầu thật mạnh.
“Một lát nữa sẽ được mang đi chôn cất.”
“Cô chủ nén đau lòng!”
“Ba!”
Đồng Yên Nhiên nằm nhoài trên quan tài, khóc to thành tiếng.
Còn Vương Nhất lại quan sát quan tại này bằng ánh mắt sâu thẳm.
Trong lòng anh cảm thấy rất nghi ngờ.
Đồng Kiệt thật sự chết rồi ư?
Từ đầu đến cuối, anh đều chưa từng nhìn thấy thi thể của Đồng Kiệt, dù là quan tài cũng đang đóng chặt.
Nhưng anh cũng không nói ra, đây là bất kính với người chết.
“Cô chủ, đây chính là di chúc của ông chủ.”
Lão Hồng lấy một tờ giấy nhăn nhúm ra, thở dài nói: “Sau khi ông chủ biết mình bị ung thư, ông ấy đã viết ra bản di chúc này rồi.”
Đồng Yên Nhiên vẫn nằm trên quan tài, không quay đầu lại nói: “Ông đọc cho tôi nghe đi.”
Lão Hồng tuyên bố rất nhiều nội dung sáo rỗng trước, chính là những cảm thán về năm tháng trước đây của Đồng Kiệt, trong di chúc, ông ta cũng có nói tới mẹ ruột của Đồng Yên Nhiên, ông ta rất có lỗi với vợ mình, cũng có lỗi với những người phụ nữ ông ta từng làm tổn thương.
Ánh mắt Vương Nhất rất lạnh lùng, anh không cảm nhận được chút hối hận nào trong bức thư.
Di chúc cuối cùng khiến Vương Nhất trợn mắt.
“Tôi không còn sống được bao lâu nữa, sau khi suy nghĩ cẩn thận, tôi quyết định giao tất cả di sản của nhà họ Đồng cho một chàng trai trẻ tên Vương Nhất, tôi chỉ có một yêu cầu: Đối xử tử tế với Yên Nhiên!”
Đồng Yên Nhiên tỏ vẻ ngạc nhiên, khó tin che miệng mình, mà Vương Nhất cũng vô cùng chấn động.
“Đây là nội dung của di chúc à?”
Anh không khỏi hỏi lão Hồng.
“Đúng thế.”
Lão Hồng nở một nụ cười trêu đùa: “Ông chủ muốn giao tất cả di sản cho cậu, cũng yêu cầu sau này cậu đối xử tử tế với cô chủ, đương nhiên cậu cũng có thể từ chối, quyền lựa chọn nằm ở cậu.”
Vương Nhất im lặng, nhưng sắc mặt lại dần trở nên nặng nề.
Đồng Kiệt đúng là chết cũng không yên, tính toán giỏi thật đấy…
Đồng Kiệt biết sau khi mình chết, chắc chắn đám con riêng sẽ để lộ răng nanh, ra tay với Đồng Yên Nhiên.
Ông ta lại không thể xử lý hết đám con riêng này, phải làm sao để xử lý một cục diện rối rắm như thế đây?
Chỉ có thể dời họng súng đi thôi.
Đây là một di chúc giết người, không phải ông ta thật sự muốn giao tài sản cho Vương Nhất, mà là muốn đẩy anh ra đầu sóng ngọn gió, một mình chịu đựng sự trả thù của đám con riêng này.
Như thế không chỉ có thể ổn định đại loạn của nhà họ Đồng, còn bảo vệ được Đồng Yên Nhiên, đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn.
Nếu là những người trẻ tuổi khác, e rằng đã không chịu được sức hấp dẫn của đống gia sản này mà đồng ý rồi.
Tiếng rằng ông ta lại gặp Vương Nhất.
Nụ cười trên mặt anh nhạt dần: “Cảm ơn sự yêu mến của Đồng Kiệt, nhưng tôi không hứng thú với những thứ này.”
Lão Hồng tỏ vẻ ngạc nhiên, không nhịn được nói: “Cậu muốn từ chối cơ hội một bước lên trời ư? Chỉ cần cậu đồng ý là đã có thể một bước lên trời rồi…”
Xẹt!
Nhưng lão Hồng còn chưa nói xong, Vương Nhất đã giật lấy di chúc trong tay ông ta, xé tan thành từng mảnh.
Lão Hồng lập tức thay đổi sắc mặt, nhìn Vương Nhất bằng ánh mắt nặng nề: “Cậu có biết cậu đang làm gì không? Đây là di chúc của ông chủ lập ra đấy.”
“Vậy ông có biết ông đang làm gì không?”
Vương Nhất lạnh lùng nhìn lão Hồng: “Ông già, đừng tưởng tôi không biết các người có ý đồ gì, tôi giúp cô Đồng là vì hai chúng tôi là bạn bè, nếu dám gài bẫy tôi, có tin tôi sẽ khiến nhà họ Đồng đi đời trong tối nay luôn không?”
Giọng nói của anh vô cùng lạnh lẽo, sát khí ngút trời, khiến lão Hồng sợ đến mức run rẩy.
Đồng Yên Nhiên cũng sợ hết hồn, cô ta không phải đồ ngốc, Vương Nhất đột nhiên tức giận như thế chắc chắn là có lý do.
Cô ta nhanh chóng hiểu ra, nét mặt cũng trở nên lạnh lùng hơn.
“Lão Hồng, anh Vương là bạn tôi, không phải một con cờ để các người dùng để hại người.”
Nói xong, cô ta kéo Vương Nhất đi xuống lầu.
Dưới lầu, Đồng Đông Cầu, Đồng Tri Thu và Sử Kiến đang lo lắng chờ đợi, nhìn thấy Vương Nhất và Đồng Yên Nhiên thì đều đứng lên.
“Em gái, rốt cuộc di chúc của ba viết thế nào vậy?”
Tất cả mọi người đều tỏ vẻ nôn nóng.
“Cút hết cho tôi!”
Nhưng Đồng Yên Nhiên lại đẩy bọn họ ra, rời khỏi nhà họ Đồng cùng Vương Nhất.
Đúng lúc này, lão Hồng với nét mặt u ám đi xuống, mấy người nhóm Đồng Đông Cầu lại hỏi chuyện di chúc.
Lão Hồng vốn không muốn nói, nhưng lại nghĩ tới thái độ phách lối của Vương Nhất khi nãy, ông ta lập tức nổi giận, bèn nói: “Ông chủ giao tất cả của cải của nhà họ Đồng cho Vương Nhất!”
Oanh!
Nét mặt của tất cả con riêng lập tức trở nên độc ác.
“Đồng Kiệt, bọn con vào sinh ra tử vì ba, nhưng lại không nhận được chút của cải gì, ba lại đưa di sản cho một người ngoài, rõ ràng là đang ép chúng con tạo phản mà…”
Ánh mắt Đồng Tri Thu lạnh lùng tựa như rắn độc, anh ta lẩm bẩm.
Cùng lúc đó.
Đồng Yên Nhiên đã ra ngoài cùng với Vương Nhất.
Cô ta tỏ vẻ áy náy: “Vương Nhất, xin lỗi, tôi cũng không ngờ người nhà của tôi lại gài bẫy anh như thế.”
Vương Nhất xua tay, không thèm để tâm cười khẽ: “Không cần xin lỗi, oán hận giữa tôi và nhà họ Đồng cũng đã chất đống từ lâu rồi.”
“Chuyện di chúc kia…”
Đồng Yên Nhiên muốn nói lại thôi, trong mắt lộ vẻ chờ mong.
Cô ta mong Vương Nhất sẽ thừa kế nhà họ Triệu, như thế áp lực của cô ta cũng sẽ bớt đi, còn có thể ở cạnh anh.
Nhưng việc này chắc chắn là không có khả năng.
“Tôi không thể thay đổi tình thế của nhà họ Đồng, dù cô có là con gái thì cũng nhất định phải lên chức!”
Vương Nhất nghiêm túc nói.
Trong mắt Đồng Yên Nhiên lộ vẻ thất vọng, nhưng cô ta cũng biết có một số việc, cô ta nhất định phải đối mặt.
Cô ta chỉ cần một đảm bảo thôi.
“Anh sẽ giúp tôi chứ?” Cô ta hỏi.
“Đương nhiên rồi.”
Vương Nhất cười nhạt, trong mắt là vẻ khích lệ: “Những việc khác tôi không dám đảm bảo, nhưng chắc chắn có thể bảo vệ cô an toàn.”
Nghe vậy, sự thất vọng trong mắt Đồng Yên Nhiên biến mất, trước mắt cô ta sáng lên, tâm trạng cũng vui vẻ hơn nhiều.
“Đây có thể xem là đảm bảo của anh với tôi không?”
Vương Nhất thoáng sửng sốt, sau đó chần chừ gật đầu: “Có thể xem là vậy.”
Dù giọng điệu không chắc chắn, nhưng đủ để khiến Đồng Yên Nhiên vui vẻ cả ngày rồi.