Thấy nhà tổ đã trở thành một đống phế tích, mọi người trong nhà họ Hồ trợn mắt, không thể tin nổi, miệng mấp máy hồi lâu cũng chẳng thốt nên lời.
Sau khi máy xúc phá dỡ sạch sẽ căn nhà thì lập tức rời đi, để lại một đống đổ nát thê lương.
Hồ Cương giương mắt nhìn chằm chằm hồi lâu mới hoàn hồn, tức đến hai mắt đỏ bừng, ngửa mặt lên trời hét một tiếng dài.
“A…”
“Vương Nhất, mày khinh người quá đáng!”
“Chỉ vậy thôi đã giận rồi? Thế thì để tôi cho ông xem một thứ sẽ khiến ông càng thêm tức giận nhé.”
Vương Nhất nở nụ cười lạnh lùng, sau đó phất tay: “Trả cháu trai cưng lại cho gia chủ nhà họ Hồ đi!”
Khóe miệng Lãnh Nhan khẽ nhếch, lạnh nhạt quét mắt liếc đám người nhà họ Hồ một cái, sau đó xoay người chạy về phía sau.
Nghe anh nói vậy, ánh mắt Hồ Cương rung lên, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm Vương Nhất: “Mày đã làm gì Khánh Vinh?”
Ông ta có tổng cộng ba người cháu, Hồ Minh Chính là cháu ngoại của ông ta, không phải dòng chính.
Hồ Khánh Vinh mới là cháu nội của ông ta, hai đứa cháu khác thì đang du học nước ngoài, chưa về nhà.
Dưới gối chỉ có một thằng cháu, nay lại chậm chạp mãi chưa chịu về, chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Vương Nhất bật cười ha hả: “Ông sẽ biết ngay thôi.”
Đúng lúc này, Lãnh Nhan đóng cốp sau lại, kéo một gã người be bét máu như tha con chó chết tới.
Trên người tên đó máu me đầm đìa, lúc kéo lê trên đất để lại một vệt máu dài thấy mà kinh.
Lập tức, vô số ánh mắt khiếp sợ cũng như hoảng hốt đổ dồn về phía Lãnh Nhan.
Bịch!
Lãnh Nhan tùy tiện vung tay, ném cái người mình đầy máu trong tay mình tới trước mặt Hồ Cương.
“Khánh Vinh! “
Nhìn người nằm dưới chân mình, Hồ Cương la lên thất thanh, không tin nổi nhìn chằm chằm người nọ.
Cháu ngoan của ông ta thế mà lại thê thảm tới vậy!
“Khánh Vinh, con làm sao vậy!”
Một người đàn bà đứng tuổi rống lên một tiếng thống thiết, hai mắt đỏ bừng nhào tới bên cạnh Hồ Khánh Vinh, ôm chặt lấy gương mặt be bét máu thịt của anh ta, hai hàng nước mắt chảy dài trên má.
Những người khác trong nhà họ Hồ cũng trố mắt nhìn, suốt bao năm cuối cùng lại xuất hiện một người dám ra tay với người nhà họ Hồ!
Chỉ mình Hồ Minh Chính sợ tới mức hai chân nhũn ra, mém chút nữa ngã ngồi xuống đất.
Anh ta không ngờ kết cục của Khánh Vinh khi lọt vào tay Vương Nhất lại thê thảm tới vậy!
“Vương Nhất! Dám đụng tới cháu ngoan của tao, mày chết chắc rồi!”
Sát ý lập tức dâng trào trong người Hồ Cương, bùng nổ ngút trời.
“Gia chủ, con cầu xin ngài, nhất định phải báo thù cho Khánh Vinh, con chỉ có mỗi một đứa con trai là nó thôi!”
Người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp kia khóc nức lên, quỳ xuống trước mặt Hồ Cương, chỉ còn kém dập đầu với Hồ Cương nữa thôi.
“Yên tâm, nó là cháu trai của tôi, tôi sẽ không để hung thủ nhởn nhơ đâu!”
Hồ Cương đồng ý, sau đó giương đôi mắt đỏ bừng nhìn Vương Nhất, cất giọng khàn khàn: “Có thù oán gì thì nhắm vào tao đây, tại sao lại xuống tay với cháu trai của tao!”
Mặt Vương Nhất không hề biến sắc, dáng vẻ của người phụ nữ kia đúng là khiến người ta cảm thấy đáng thương, nhưng với một người đã biết tiền căn hậu quả như anh, căn bản sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà giơ cao đánh khẽ.
Tuy Hồng Phật đã lấy giun tóc đỏ ra, nhưng tội sống khó tha, Lãnh Nhan đã cắt đứt tứ chi của anh ta, anh ta sẽ tàn tật cả đời.
Nhưng, đây mới là bắt đầu thôi!
Vương Nhất nở nụ cười mỉa mai: “Tức giận không, phẫn nộ không? Lúc Hồ Hoàng Việt xảy ra tai nạn xe, cảm giác của tôi cũng giống vậy đấy, chắc chắn ông không hề biết ông ấy vì bảo vệ con gái của mình mà đã dời tất cả va chạm khi tai nạn xảy ra sang người mình!”
“Con gái?”
Vừa nghe tới đây, tất cả người nhà họ Hồ biến sắc, khóe mắt Hồ Cương giật giật liên hồi.
Chuyện cũ hiện ra trong đầu, đôi mắt u ám tới độ có thể hóa thành nước: “Không thể nào! Vợ và con gái nó đã chết từ hai mươi năm trước rồi!”
“Đúng thế, bởi vì mệnh lệnh của ông nên ông ấy đã chẳng còn chút cảm tình nào với gia tộc này, thứ còn lại chỉ là nỗi oán hận cả đời không thể tiêu tan, chính ông đã hại chết vợ của ông ấy!”
Âm lượng của Vương Nhất lại lớn hơn vài phần, có lẽ do anh cũng có vợ có con nên có thể đồng cảm với sự bi thương của Hồ Hoàng Việt lúc ấy: “Nhưng chắc chắn ông không biết rằng, con gái của ông ấy vẫn còn sống, không chỉ còn sống, mà còn là bạn của tôi!”
“Ông dám ra tay với bọn họ, đơn giản là tự, tìm, đường, chết!”
Khi nói câu sau, giọng điệu Vương Nhất vô cùng lạnh lùng, sát khí ngút trời thoát ra khỏi cơ thể, thổi quét khắp bốn phía.
Chỉ một khoảnh khắc thôi cũng đủ khiến mỗi một người phải run rẩy từ tận linh hồn.
Hồ Cương cũng cảm nhận được áp lực cực lớn này, nhưng sống lưng ông ta vẫn thẳng tắp như cũ, mắt trừng trừng nhìn Vương Nhất: “Thế nên nó đã nhờ mày báo thù nhà họ Hồ, đúng không?”
“Ông sai rồi, ông ấy chưa bao giờ nghĩ thế!”
Ánh mắt Vương Nhất tối lại, khàn giọng đáp: “Ông ấy chỉ muốn rời khỏi nhà họ Hồ, từng bước từng bước trở thành nhà giàu số một Thiên An dựa vào chính sức lực của mình, tất cả chỉ để khả năng tìm thấy con gái cao hơn thôi, chính các người mới là kẻ không chịu buông tha ông ấy!”
Vẻ chột dạ thoảng qua trong mắt Hồ Cương, sau đó lại trở về với dáng vẻ lạnh lùng, thờ ơ: “Chẳng lẽ tao đã làm sai? Cá lớn nuốt cá bé, thân là nhà giàu số một nhưng không có được khí phách cũng như năng lực tương đồng với nó, bị anh chị em bắt nạt cũng đáng.”
“Từ nhỏ tao đã dạy chúng rằng, kẻ thua cuộc sẽ bị đánh, chỉ có không ngừng trở nên mạnh mẽ, mói ư có thể quang minh chính lại lớn lên, chỉ khi anh chị em trong nhà không ngừng tranh đấu với nhau thì tài năng mới được bộc lộ.”
“Nhìn nhà họ Hồ hiện tại của tao đi!”
Hồ Cương bỗng xoay người, vung tay hô to: “Nhà họ Hồ của tao ở Thành phố Giang từ một gia tộc nhỏ nhoi đã chậm rãi trở thành nhà giàu số một, luôn đứng trên đỉnh, dựa vào đâu, tất cả là dựa vào cách dạy dỗ đặc biệt của tao, mày có tư cách gì mà bảo tao làm sai?”
Ông ta kích động, liến thoắng không ngừng, căn bản không hề nhận ra cái sai của mình trước giờ.
Ánh mắt Vương Nhất cũng trở nên lạnh như băng: “Ông thật sự nghĩ như vậy?”
“Đương nhiên rồi!”
Hồ Cương bày ra bộ dạng tất nhiên là vậy, còn cười mỉa một tiếng: “Hồ Hoàng Việt chỉ là con vịt dưới đáy, thế mà dám chống lại cuộc hôn nhân mà bọn tao đã sắp xếp tốt cho nó, còn tự tiện đào hôn, đúng là đại nghịch bất đạo!”
Những lời Hồ Cương nói đã thành công khơi gợi sát ý trong người Vương Nhất: “Cá lớn nuốt cá bé, tốt, tốt lắm, đại nghịch bất đạo, quá tuyệt, nếu đã vậy, tôi sẽ thuận theo suy nghĩ của ông, cho ông biết đâu mới là cường đại chân chính!”
Nghe vậy, trong lòng Hồ Cương khẽ run lên, nhưng ngay sau đó, vẻ tức giận bò lên mặt.
“Chỉ bằng bốn người chúng mày? Một nam, một nữ, một già và một trẻ?”
Ông ta hung tợn trừng mắt nhìn bốn người Vương Nhất, trong mắt tràn ngập sự khinh thường, đắc chí vung tay, tức khắc, trước cửa nhà họ Hồ xuất hiện mười mấy chiếc xe.
Khoảng chừng hơn trăm người bước xuống xe, bao vây lấy bốn người Vương Nhất.
Nhưng bốn người trước mặt không một ai thấy hoảng sợ.
Lãnh Nhan và Hồng Phật đã sớm cảm thấy bất mãn với những lời Hồ Cương nói, nếu không phải Vương Nhất đã hạ lệnh, hai người họ đã ra tay giết chết ông ta từ lâu.
Về phần Chí Viễn, tuy không có võ, nhưng cũng là người từng trải qua sóng to gió lớn, cục diện nhỏ nhoi này chưa đủ để dọa ông ta sợ.
Còn Vương Nhất lại rơi vào trầm tư, như đang suy nghĩ gì đó, bỗng, như nhớ ra điều gì, anh hỏi: “Tiêu Hồng Cương cũng ở Thành phố Giang, chắc là gần đây nhỉ?”
Lãnh Nhan lập tức gật đầu.
Người khác không biết Tiêu Hồng Cương này là ai, nhưng Lãnh Nhan lại biết rất rõ đó là anh em ruột của Tiêu Thiết ở Thiên An, hai anh em họ là Binh Vương tiếng tăm lẫy lừng.
Vương Nhất nhướng mày: “Gọi anh ta tới đây đi, đừng làm lộ thân phận của tôi! “
“Vâng, thưa thiếu chủ!”
Lãnh Nhan nghe vậy, lập tức đi sang chỗ khác gọi điện thoại.
Chỉ có Chí Viễn và Hồng Phật nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người kia, lòng bọn họ tức khắc rung lên.
Hồ Cương thấy Lãnh Nhan mở di động gọi điện, có vẻ như muốn kêu người tới thì nở nụ cười khinh miệt.
“Còn muốn gọi thêm người tới ư, đây là Thành phố Giang, có thể gọi ai tới nào?”
Hồ Minh Chính cũng buông lời đe dọa: “Vương Nhất, mày chết chắc rồi!”
Trong mắt bọn họ, Vương Nhất căn bản chẳng kêu nổi ai cả, bởi vì đây là Thành phố Giang, và nhà họ Hồ bọn họ chính là nhà giàu số một Giang Thanh, thế lực nơi này họ nắm rõ trong lòng bàn tay.
“Ra tay giết chết bọn chúng!”
Hồ Cương quắc mắt, uy nghiêm hét lớn, hơn trăm người đồng loạt lao về phía đám Vương Nhất.
Rầm rầm…
Đúng lúc này, mặt đất bỗng rung lên, tựa như có dòng lũ thép đang trào về phía này.