Theo ba người Vương Nhất đi vào, cả sòng bạc trở nên yên tĩnh không tiếng động.
Ánh mắt mọi người đều tràn ngập sợ hãi nhìn họ, đặc biệt là Vương Nhất, luồng sát khí như có như không trên người kia khiến bọn họ sởn tóc gáy.
Lúc này, vừa vặn có người mặc quần áo đen của vệ sĩ dưới lầu một vọt vào, đánh một quyền rất mạnh về phía bọn họ.
Vương Nhất và Lãnh Nhan đều không quay đầu, người sau còn nhẹ nhàng rút ra một con dao găm, trực tiếp đâm vào tay của anh ta, khiến anh ta lăn xuống cầu thang.
Nhìn một màn này, khách khứa ở đây đều sợ đến không dám thở mạnh.
"Ai là lão Lại?"
Đột nhiên, Vương Nhất nhàn nhàn mở miệng, quét mắt qua tất cả mọi người.
Tất cả khách khứa đều đồng loạt lui về sau một bước, nhìn về phía lão Lại mặc áo sơ mi hoa.
Sắc mặt lão Lại rất khó coi, kìm nén tức giận hỏi: "Cậu là ai?"
Bất Dạ Hoàng Thành là địa bàn của anh ta, lại có người dám xông tới trước mặt anh ta, há có thể không khiến anh ta tức giận?
"Tôi là ai có quan trọng không?"
Vương Nhất lạnh lùng cười: "Tôi hỏi anh, hôm qua, có phải anh sai người của mình cố ý đâm vào một người?"
Lão Lại nhớ lại một chút, gương mặt trở nên rất khó coi: "Thì ra cậu tới là vì báo thù cho Hồ Hoàng Việt?"
"Biết thì tốt."
Vẻ mặt Vương Nhất nhàn nhạt.
"Lão Lại, anh như vậy không được đâu."
Trong sòng bạc, một người đàn ông mặc toàn hàng hiệu không nhịn được nhếch khóe môi nở nụ cười: "Không chỉ làm việc không sạch sẽ, xong việc còn bị người ta trả thù."
Dừng một chút, anh ta liếc Vương Nhất một cái, còn nói thêm: "Xem dáng vẻ của người ta, có vẻ cũng không thèm để anh vào mắt."
Lời này vừa nói ra, nam nữ xung quanh đều không nhịn được nở nụ cười.
Tư thế vừa rồi, đúng là dọa bọn họ nhảy dựng lên, nhưng khi bọn họ biết đám người Vương Nhất là vì Hồ Hoàng Việt, thì không còn sợ hãi gì nữa.
Ai cũng biết, Hồ Hoàng Việt là kẻ bỏ đi của nhà họ Hồ, địa vị thấp kém.
Báo thù cho ông ta, có thể mạnh đến cỡ nào chứ?
Lão Lại không còn mặt mũi, sắc mặt lại càng khó coi hơn, vội vàng đảm bảo: "Các vị khách quý, mọi người yên tâm, ba người này, tôi sẽ không tha cho ai cả!"
Vương Nhất không thèm để ý đến anh ta, ánh mắt dừng lại trên người tên công tử vừa nói chuyện kia: "Anh là ai?"
Người sau cũng không hề e ngại, hài hước cười: "Tôi là Hồ Khánh Vinh, con trai thứ ba của nhà họ Hồ."
Anh ta cho rằng bản thân mình tự giới thiệu, Vương Nhất sẽ cảm thấy sợ hãi, không ngờ tới nghe thấy anh ta không chỉ là người nhà họ Hồ, còn là dòng chính nhà họ Hồ, sát ý trong mắt lại càng sâu.
"Cũng không cần phí thời gian, anh đã là người nhà họ Hồ, vậy thì chắc chắn là biết anh trai anh Hồ Minh Chính ở đâu đúng không?"
Hồ Khánh Vinh sửng sốt, sau đó sắc mặt âm trầm: "Anh tìm chết à?"
Anh ta đã giới thiệu bản thân đến từ nhà họ Hồ, Vương Nhất còn dám ra tay với anh ta, thật là không thèm để anh ta vào mắt."
"Cậu Hồ yên tâm, đây là Bất Dạ Hoàng Thành, cậu ta sẽ không dám làm gì ngài!" Lão Lại lập tức hét lên.
"Phí lời!"
Hồ Khánh Vinh cho lão Lại một cái tát, tức giận nói: "Nếu tôi ở địa bàn của anh thì thế nào, anh cũng không thể thoát khỏi quan hệ.
"Dạ dạ..."
Bị tát, lão Lại không dám tỏ vẻ gì cả, một bụng tức chỉ có thể trút lên người Vương Nhất, hung tợn nói: "Nhóc con, cậu dám tới Bất Dạ Hoàng Thành của tôi gây chuyện, có tin tôi sẽ khiến cậu không chịu nổi không?"
Vương Nhất cười cười, vươn ba ngón tay.
"Thứ nhất, tôi không phải đến gây sự, tôi đến để trả thù."
"Thứ hai, hôm nay người phải chết là anh, không phải tôi."
"Thứ ba ----"
Vương Nhất đưa mắt nhìn về trên người Hồ Khánh Vinh: "Tôi khuyên anh tốt nhất nói ra nơi ở của Hồ Minh Chính, nếu không, anh sẽ có kết cục giống như anh ta."
"Nhóc con, ăn nói cuồng vọng!"
"Lão Lại, lập tức giết nó cho tôi!"
Lời này vừa nói ra, lão Lại và Hồ Khánh Vinh lập tức giận dữ đến cả người phát run, mặt khác, nhưng người cao quý của thành phố Giang còn lại đều nhìn Vương Nhất như nghĩ đến cái gì đó, cảm thấy gương mặt của anh có hơi quen.
Đôi mắt nguy hiểm của lão Lại nheo lại, nhìn chằm chằm Vương Nhất nói: "Nếu cậu cuồng vọng như vậy, tôi sẽ cho cậu sự thật bên trong của Bất Dạ Hoàng Thành!"
Bộp bộp!
Vừa dứt lời, anh ta liền vỗ tay hai cái.
Tức khắc, bốn phương tám hướng có những người đàn ông tay cầm dao tiến vào, bao vây cả ba người Vương Nhất.
Thấy một màn này, lão Lại cũng không nhin được cười ra tiếng: "Cậu cho rằng Bất Dạ Hoàng Thành của tôi chỉ có mấy người dưới lầu kia sao? Sai rồi, người của ông đây, hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của cậu!"
Vốn tưởng rằng Vương Nhất sẽ sợ, không ngờ tới Vương Nhất còn chẳng thèm nhíu mày một cái, nói thẳng: "Phế tất cả đi, chặt một bàn tay!"
"Dạ, thiếu chủ!"
Vẻ mặt Lãnh Nhan không có biểu hiện gì, thân hình nháy mắt biến mất tại chỗ.
"Không biết lượng..."
Thấy Vương Nhất vậy mà để một cô gái ra tay trước, lập tức không nhịn được cười nhạo một tiếng.
Nhưng chữ 'sức' cuối cùng còn chưa ra khỏi miệng, hiện trường lại đột ngột vang lên tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế."
"A!!"
Sắc mặt lão Lại biến đổi, đột nhiên quay đầu lại: "Sao lại thế này?"
Người đàn ông khác thấy vậy, cũng sợ tới mức không cầm nổi đao, loảng xoảng loảng xoảng rơi xuống đất.
Chỉ thấy ở giữa có một người tay trái nắm chặt cổ tay tay phải.
Cổ tay phải của anh ta, vậy mà cả một bàn tay, đã không thấy đâu nữa.
Máu tươi phun trào ra như suối, bắn lên người anh ta.
"A!"
Lúc này, lại vang lên một tiếng thét thảm thiết.
Một người nữa cũng y như vậy, nắm cổ tay ngã xuống.
Hiện trường bị bao phủ bởi một tầng sợ hãi, tất cả khách khứa đều vội vàng rời khỏi hiện trường, ngay cả đám người lão Lại gọi tới, cũng chỉ là một đám ô hợp, sau khi hai người trúng chiêu, thế mà cũng chạy trốn cùng với khách khứa, lập tức giải tán.
"Đừng chạy, quay lại cho tao!"
"Lũ phế vật các người, ai dám chạy thì chỉ có đường chết!"
Lão Lại tức giận đến nỗi gào thét, nhưng chẳng thể làm gì được.
Ánh mắt Vương Nhất vẫn nhàn nhạt như trước, lạnh lùng nhìn chằm chằm anh ta: "Còn người nữa không?"
Sắc mặt lão Lại lúc này mới trở lên hoảng hốt, phịch một tiếng ngã ngồi dưới đất, liên tục lui về phía sau.
"Đừng giết tôi, đừng giết tôi..."
"Tôi không biết gì cả, tôi chỉ nhận tiền làm việc, chỉ có vậy mà thôi."
Vương Nhất căn bản lại chẳng hề dao động, vẫn nhàn nhạt nhìn anh ta: "Anh có biết không, chỉ vì anh, hiện giờ Hồ Hoàng Việt còn đang hôn mê trên giường bệnh, anh có biết không, con gái ông ấy suýt chút nữa lại mất đi ba của mình lần nữa!"
Nói đến câu sau, giọng nói của Vương Nhất như sấm, chấn động khiến tâm thần anh ta run rẩy.
"Làm cho sạch sẽ một chút."
Cuối cùng, Vương Nhất hạ lệnh.
"Dạ."
Lãnh Nhan lên tiếng, sau đó gương mặt không có biểu cảm đi đến trước mặt lão Lại.
"Đừng giết tôi, đừng giết tôi."
Giọng nói của lão Lại đột nhiên trở nên thê lương, nhưng Lãnh Nhan vẫn lôi anh ta ra ngoài cửa.
Rất nhanh, tiếng kêu thảm thiết đột nhiên im bặt, không còn tiếng động nữa.
Khi Lãnh Nhan lại đi vào, trong tay cầm một chiếc khăn tay, đang nhẹ nhàng lau gì đó.
Thình thịch!
Nhìn một màn này, hai chân Hồ Khánh Vinh mềm nhũn, phịch một tiếng ngã ngồi xuống đất, gương mặt trắng bệch.
"Hồ Minh Chính đang ở đâu?"
Vương Nhất từ trên cao nhìn xuống anh ta.
Đôi môi Hồ Khánh Vinh, lại không nói ra được câu nào.
Vì thế, Vương Nhất quay đầu, nhìn về phía Lãnh Nhan: "Gọi Hồng Phật vào đây."
Rất nhanh, chỉ mười phút sau, Hồng Phật cầm một hộp sữa chua tung tăng chạy tới, vẫn đi đôi giày thêu màu đỏ, mặc trang phục của Ngũ Độc.
"Chủ nhân, gọi tôi làm gì?" Hồng Phật chớp đôi mắt to đáng yêu, cười hì hì nói.
Vương Nhất nhíu mày, Lãnh Nhan lập tức tát mạnh một cái lên đầu cô ta: "Nói chuyện cẩn thận."
Hồng Phật ăn đau, chỉ đành ủy khuất nói lại một lần nữa: "Ngài Vương, có chỉ đạo gì ạ."
Vương Nhất nhìn về phía Hồ Khánh Vinh: "Nghĩ cách cho tôi, khiến anh ta mở miệng nói thật."
Đôi mắt Hồng Phật sáng ngời, lập tức vỗ ngực: "Cứ giao cho tôi."
Hồ Khánh Vinh nhìn cô nhóc chỉ cao một mét hai, không hiểu vì sao, trong lòng lại phát lạnh.
Chỉ thấy Hồng Phật cười hì hì, móc từ trong ngực ra một cái bình thủy tinh trong suốt, chỉ vào một con sâu lông tròn tròn bên trong nói: "Biết đây là cái gì không?"
Không đợi Hồ Khánh Vinh nói chuyện, Hồng Phật đã kiêu ngạo tự hỏi tự đáp: "Cái này gọi là sâu Hồng Thiết Tuyến, còn là một con sâu cái đã mang thai đó."
"Loại sâu này có một đặc tính, chính là cứ có lỗ sẽ chui vào, nếu anh không nói ra, tôi sẽ cho nó bò vào lỗ mũi của anh, nó sẽ ở trong thân thể anh đào một cái hang, sau đó sẽ sinh ra rất nhiều rất nhiều sâu Hồng Thiết Tuyến con, chúng sẽ coi tim, phổi, thận của anh là nhà, sau đó chờ chúng lớn lên, chúng sẽ phá vỏ mà ra, chui từ trong thân thể anh ra, a, hình ảnh đó đẹp đến cỡ nào chứ!"
Nói rất hào hứng, gương mặt Hồng Phật còn đỏ ửng, say mê đến thất thần.