Sự tự tin của Hồng Phật khiến biểu cảm trên mặt Tần Hồng Long nhạt đi vài phần.
“Sự thật là thất bại rồi, hoa miệng của cô bây giờ đã bị người ta tìm ra, ngay cả gốc cũng nhổ lên rồi.”
“Cái gì? Ngay cả gốc cũng nhổ lên!”
Lời của Tần Hồng Long khiến sắc mặt của Hồng Phật thay đổi.
Ngây ngốc nhìn hai lần, ánh mắt của cô ta trở nên u ám, ngay cả giọng điệu cũng âm trầm không ít: “Đây là giống hoa trân quý mà tôi 10 năm ở Tây Cương khó khăn lắm mới có được, vậy mà bị nhổ gốc! Rốt cuộc là ai to gan như vậy?”
“Còn có thể là ai, đương nhiên là tên Vương Nhất kia rồi.”
Giọng điệu Tần Hồng Long lạnh lùng, khi nói tới ‘Vương Nhất’, chân răng của anh ta cũng đang run rẩy.
Do đó có thể thấy, anh ta hận Vương Nhất tới mức độ nào.
“Vương Nhất!”
“Á á á, tức chết tôi rồi!”
Hồng Phật cũng nổi giận, tức đến mức giẫm chân.
Tần Hồng Long lại lạnh lùng nhìn Hồng Phật nổi giận, lòng tin trong lòng về cô ta cũng hoàn toàn biến mất.
“Nếu đã bất bại rồi, Vương Nhất không bị Lý Thị phán tội giết người, hợp tác giữa chúng ta cũng kết thúc tại đây.”
Anh ta mặt mày bình tĩnh nói với Hồng Phật: “Số tiền còn lại và chuyện tôi hứa với cô, tôi sẽ không thực hiện, cô lập tức rời khỏi Yên Kinh đi!”
Vụt---
Lời này vừa dứt, Hồng Phật còn trong cơn phẫn nộ lập tức bình tĩnh lại, vẻ mặt lập tức trở nên sững sờ: “Anh muốn nuốt lời ư?”
Tần Hồng Long nói với vẻ vô cảm: “Nhiệm vụ đã thất bại rồi, cô còn muốn số tiền còn lại? Nằm mơ!”
Nghe vậy, sát ý trên mặt Hồng Phật tăng lên: “Cái này khác với những gì nói trước đó, trước đó anh nói tôi chỉ cần lấy ra hoa miệng của tôi, để người phụ nữ của Lý Thị kia trúng độc là được.”
“Tôi mặc kệ, số tiền hứa với tôi, và việc xây dựng trường học ở biên cương, anh đều phải thực hiện.”
“Nếu không tôi giết anh!”
Nói tới phía sau, sắc mặt của Hồng Phật đã trở nên cực kỳ âm hàn.
Đàm phán không thành, vẻ mặt của Tần Hồng Long cũng trở nên lạnh lẽo.
Sự việc còn phải nói từ chuyện ba con Lý Tinh Sở, Lý Phan hứa gả Lý Khinh Hồng cho anh ta, không ngờ lại vì sự ngăn cản của Vương Nhất và việc tự sát của Lý Khinh Hồng mà kết thúc trong thất bại.
Tần Hồng Long cũng rất hận Vương Nhất, thử thần không biết quỷ không hay giết hại, vào lúc này, Hồng Phật chủ động tìm tới cửa.
Thông tin Vương Nhất vào kinh cũng truyền khắp thành phố Thiên An, Hồng Phật cũng biết tin này, vì vậy chạy ngàn dặm, hợp tác với Tần Hồng Long.
Hoa miệng là Hồng Phật để vào, mục đích là khiến Ngụy Thương Kiều trúng độc, từ đó giá họa cho Vương Nhất, mượn tay của Lý Thị, giết Vương Nhất, không ngờ lại bị Vương Nhất vạch trần, nhiệm vụ thất bại.
Trong lòng Tần Hồng Long có lửa giận, đương nhiên sẽ không trả phần tiền còn lại, điều này cũng chọc giận Hồng Phật.
Vù vù vù---
Ánh mắt của Hồng Phật rét lạnh, khí thế trên người bốc lên, một con rắn lục màu xanh lè thuận theo cánh tay của cô ta bò lên vai của cô ta, thè lưỡi, lạnh lùng nhìn Tần Hồng Long.
Tuy nhiên, Tần Hồng Long không có bất cứ sự sợ hãi nào, ngược lại cười lạnh một tiếng: “Muốn giết tôi, chỉ dựa vào cô ư?”
Vừa dứt lời, tài xế luôn đợi ở trong xe cũng xuống xe, đi tới trước mặt Tần Hồng Long, lạnh lùng nhìn Hồng Phật.
Ở trước mặt tài xế này, Hồng Phật vậy mà cảm nhận được một chút khí tức của cường giả.
Có điều, cô vẫn không hề sợ hãi, nơi này là rừng rậm, là sân chơi của cô.
Tuy nhiên, khi một trận đại chiến sắp nổ ra, một tiếng cười nhàn nhạt truyền tới.
“Tần Hồng Long, tôi biết ngay là anh làm.”
“Ai?”
Tần Hồng Long và Hồng Phật thay đổi sắc mặt, vô thức quay đầu, lại nhìn thấy một người khiến bọn họ cực kỳ sợ hãi.
Đèn đường tối tăm, kéo dài bóng của anh.
Vương Nhất nhìn bọn họ với ánh mắt bình tĩnh, giống như nhìn hai người chết.
Đằng sau, Lãnh Nhan mái tóc đen bay bay, cũng lạnh lùng nhìn bọn họ.
“Vương Nhất?!”
Ngay lập tức, Tần Hồng Long và Hồng Phật giống như gặp phải kẻ địch mạnh, mỗi người lùi lại một bước.
Đặc biệt là Hồng Phật, cô ta từng bị Lãnh Nhan dạy dỗ, tới nay còn để lại ám ảnh.
Chỉ là cục tức trước đó bất luận như nào cũng không nuốt trôi được, nhân lúc Vương Nhất vào kinh thì mạo hiểm, hợp tác với Tần Hồng Long.
Bây giờ không chỉ thất bại, còn bị Vương Nhất bắt tại trận, một lần nữa khiến cô ta rơi vào tuyệt vọng.
Nhưng sự chú ý của Vương Nhất dường như không đặt trên người cô ta, chỉ tùy ý liếc qua, rồi dừng mắt ở trên người Tần Hồng Long.
Trên mặt, bỗng nhiên hiện ra một nụ cười khiến người khác không rét mà run.
“Xem ra, 5 năm trước đánh gãy một chân của anh, vẫn không làm cho anh nhớ, cứ muốn hai chân đều gãy mới biết đau sao?”
Lời này vừa dứt, Tần Hồng Long giống như bị kích thích, đồng tử giãn ra, lồng ngực phập phồng kịch liệt.
Nhìn biểu cảm của anh ta, Hồng Phật ở một bên sững sờ chớp mắt, sau đó giống như nhớ ra điều gì đó, sắc mặt thay đổi.
Cái chân gãy của Tần Hồng Long là do Vương Nhất đánh gãy?
“Anh còn dám nhắc tới!”
Anh ta mặt mày dữ tợn, tức giận nhìn Vương Nhất.
Từ trong phản ứng của Tần Hồng Long, Hồng Phật biết 80-90% là thật.
“Tôi sao không dám chứ?”
Khóe miệng của Vương Nhất nhếch lên, nhìn Tần Hồng Long đầy khinh thường: “Chuyện đó đã qua 5 năm rồi, không ngờ anh vẫn không biết hối cải.”
Ầm!
Những lời này hoàn toàn chọc giận Tần Hồng Long, cơn phẫn nộ đã nuốt đi lý trí của anh ta.
“Cậu chủ, bình tĩnh.”
Tài xế ở một nên lên tiếng kịp thời: “Nơi này là Yên Kinh, cậu là cậu chủ của vương tộc Tần Thị, cần gì cứng đối cứng với một kẻ ở rể như cậu ta.”
Tần Hồng Long cuối cùng cũng bình tĩnh lại, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười lạnh: “Không sai, Vương Nhất, tuy tôi chán nản rời khỏi trước anh một bước, nhưng anh cũng không tốt đi đâu được, nếu không cũng sẽ không đi làm kẻ ở rể, anh lấy cái gì đấu với tôi chứ.”
Nghe vậy, Vương Nhất cũng hơi sững sờ, sau đó bật cười: “Anh thật sự cho rằng như vậy sao?”
Anh và Tần Hồng Long quen nhau từ 5 năm trước, chỉ có điều, Tần Hồng Long nhìn trúng Khương Nhã My, muốn chiếm hữu, cuối cùng bị Vương Nhất đánh gãy chân, chán nản rút về.
Vốn tưởng rằng 5 năm trôi qua, anh ta sẽ thu liễm một chút, không ngờ vẫn giống 5 năm trước.
“Đương nhiên.”
Trên mặt Tần Hồng Long nở nụ cười lạnh: “Chỉ cần anh lăn lộn tốt một chút, cũng sẽ không xuất hiện ở đây, làm một kẻ ở rể!”
“Vốn muốn chiếm lấy vợ của anh làm của riêng, đoạt đi mọi thứ của anh, bây giờ, anh tự đưa đến cửa thì đừng trách tôi.”
Tuy anh ta què một chân, nhưng cơ thể vẫn khá ổn, quát lớn nói: “Đánh gãy một chân của mình, sau đó quỳ xuống, nếu không...”
“Tôi cho anh nằm xe cấp cứu quay về, đương nhiên cũng có thể là xe tang.”
Ầm!
Sau khi lời nói mang đầy tính trả thù của Tần Hồng Long vừa dứt, tài xế ở bên cạnh bước lên một bước, lạnh lùng nhìn Vương Nhất: “Tự đánh gãy một chân, tha cho cậu rời đi.”
Lãnh Nhan cũng bước lên, tuy không nói gì, nhưng trong tay đã có thêm một thanh đao sắc lạnh.
Hồng Phật nhìn hồi lâu mới nhìn rõ cục diện bây giờ, Tần Hồng Long muốn ra tay với Vương Nhất.
Điều này đúng ý nguyện của cô ta, lúc này, cô ta trốn sang một bên, ngồi xem hổ đấu.