Vương Nhất mua vé máy bay đi Yên Kinh chuyến chín giờ sáng, danh sách hành khách trong chuyến bay đó cũng đã được thay đổi.
“Vương Nhất sắp đến thủ đô.”
Toàn bộ gia tộc trong giới thượng lưu ở Thiên An đều đã nhận được tin tức này, bọn họ vô cùng chấn động.
Nhà họ Lương, Thiên An.
Sau khi Lương Nhật Tân biết được tin tức này, anh ta đứng phắt dậy từ trên ghế.
Lúc này, thư ký báo cáo lịch trình.
“Cậu chủ, đây chính là lịch trình của ngày hôm nay. Tám giờ sáng..."
Nhưng mà lịch trình đầu tiên thư ký còn chưa báo xong thì đã bị Lương Nhật Tân ngắt lời.
“Hủy hết toàn bộ đi.”
“Chuẩn bị xe, tập hợp toàn bộ người nhà họ Lương đến sân bay Thiên An.”
Sau đó thì sửa soạn ăn mặc chỉnh tề, ngẩng cao đầu đi ra ngoài.
Cùng lúc đó, nhà họ Tôn.
Tôn Chính Vũ cũng dẫn theo tất cả dòng chính nhà họ Tôn ra ngoài.
“Nam nhi tiến kinh, anh Vương muốn đến Yên Kinh, nhà họ Tôn chúng ta sao có thể không đến tiễn được chứ?”
“Tất cả mọi người đến sân bay Thiên An tiễn anh Vương.”
Cảnh tượng này cũng xảy ra ở nhà họ Đồng.
Đây là lần đầu tiên Đồng Yên Nhiên không còn mặc chiếc váy dài màu đỏ như bình thường, mà đổi thành một bộ quần áo công sở màu trắng, trông quyến rũ mà lại thành thục.
Cô ta dẫn theo cấp dưới vội vàng đi ra ngoài.
Đồng Kiệt ở phía sau tức giận hét to: “Nếu như con dám bước ra khỏi cái cửa này thì ba không coi con là con gái nữa.”
Thân thể Đồng Yên Nhiên hơi cứng lại, sau đó quay đầu lạnh lùng nhìn Đồng Kiệt: “Đúng ý con lắm.”
Nói xong, liền quay đi mà không thèm ngoảnh mặt lại.
Bốp...
Trong nhà liền truyền đến âm thanh ném đồ của Đồng Kiệt.
Khắp các con đường trong thành phố ở Thiên An trải đầy xe sang trọng, những chiếc xe ấy đồng loạt chạy về một phía, là sân bay Thiên An.
Đương nhiên, có người đến tiễn cũng có người thừa dịp cơ hội Vương Nhất đến Yên Kinh để chuẩn bị lấy cái gì đó.
Cuồn cuộn sóng ngầm, sát cơ ẩn hiện.
Tập đoàn Kim thị.
Kim Thành Phong đang định đi ra ngoài, lại bị giọng nói lạnh lùng quát bảo lại.
“Cậu muốn đi đâu?”
Kim Thành Phong cứng đờ người, chậm rãi quay đầu nhìn người phụ nữ vẫn đang đứng quay lưng với anh ta: “Anh Vương sắp đến Yên Kinh, em đại diện cho nhà họ Kim đến tiễn anh ta..."
Ánh mắt Kim Thúy Như vẫn lạnh lùng, thờ ơ nói: “Không cần phải đi, anh ta đến Yên Kinh chịu chết, liên quan đến nhà họ Kim chúng ta cái gì?”
Lời này vừa mới nói ra, thân thể Kim Thành Phong lập tức run rẩy, hai mắt trợn to.
Gần đây anh ta phát hiện người chị họ này của mình có điểm kỳ lạ, kể từ lần trước sau khi nói chuyện với Vương Nhất xong, Kim Thúy Như lại trở nên vô cùng hung hãn, thậm chí còn vô cùng lạnh nhạt với Vương Nhất.
Anh ta có một loại dự cảm, mối quan hệ giữa Vương Nhất và nhà họ Kim vất vả lắm mới có thể được phục hồi, lại bởi vì hành động của Kim Thúy Như mà vỡ tan một lần nữa.
Kim Thành Phong lui chân ra sau, điện thoại của Kim Thúy Như liền vang lên, truyền đến giọng nói trầm thấp lạnh lẽo của một người đàn ông.
“Thúy Như, thằng ranh ấy đã đến Yên Kinh rồi, cơ hội hiếm có, cô phải nhanh chóng nắm bắt thời gian.”
Kim Thúy Như nghe xong thì trực tiếp cúp điện thoại, nhếch miệng nở một nụ cười tàn khốc: “Ồn ào.”
Cùng lúc đó, trong phòng Châu Mỹ Ngọc trên lầu hai ở nhà họ Lý.
Bà ta ngồi trên giường, vẻ mặt tràn đầy lo lắng chờ đợi cái gì đó.
Đột nhiên, chuông điện thoại lại vang lên.
“A lô.”
Châu Mỹ Ngọc vội vàng nghe điện thoại, giọng điệu lo lắng.
Đầu dây bên kia điện thoại vẫn là giọng nói vô cảm như máy móc.
“Bọn họ sắp đến Yên Kinh rồi, đây chính là cơ hội tốt, nhanh chóng ra tay đi.”
...
Vương Nhất có làm như thế nào cũng không ngờ rằng mình chỉ đến Yên Kinh một chuyến mà đủ loại yêu ma quỷ quái bắt đầu gây chuyện.
Lúc này, anh đang ôm Vương Tử Lam đứng xếp hàng đăng ký cùng Lý Khinh Hồng và Lý Tuyết Nhi.
Ầm ầm.
Đúng lúc này, mặt đất sân bay Thiên An đột nhiên có một vụ chấn động nhỏ.
Bọn người Vương Nhất đang đứng ở trên lầu đúng lúc có thể nhìn thấy cảnh tượng của toàn bộ sân bay Thiên An.
Chỉ nhìn thấy đột nhiên ở bên ngoài sân bay Thiên An lại có rất nhiều chiếc xe đen sang trọng bao vây sân bay chật như nêm cối.
Sau đó, một đám người chen chúc đi vào.
Lý Tuyết Nhi thán phục kêu lên: “Có nhiều xe sang trọng như thế, bọn họ muốn đón nhân vật nào vậy?”
Sắc mặt của Vương Nhất lại thay đổi, anh lẩm bẩm: “Bọn họ đến đây làm cái gì?”
Thị lực của anh cao hơn người bình thường nhiều, vừa nhìn là đã có thể nhìn ra người dẫn đầu đám người này chính là Tôn Chính Vũ và Lương Nhật Tân.
Nếu như chỉ là nhà họ Tôn, nhà họ Lương thì cũng không có bao nhiêu người, nhưng mà công ty với danh nghĩa của bọn họ thì có rất nhiều, tổng giám đốc của mấy tập đoàn này cũng theo đến đây, bên cạnh mỗi một tổng giám đốc ít nhất có năm sáu cánh tay đắc lực là phó tổng đi cùng, cộng sơ lại, số lượng hơn một trăm người.
Cả trăm người đến tiễn, cho dù là một nhân vật lớn có quyền lực trong tay thì cũng không có tư cách này.
Hành khách xung quanh cũng vô cùng kinh ngạc, bọn họ ồn ào suy đoán đám người đó đến đây là vì ai.
Lúc này lại truyền đến âm thanh loa phát thanh trong sân bay.
“Mời hành khách của chuyến boeing 747 lên máy bay.”
Lý Khinh Hồng lập tức nhắc nhở: “Đừng có nhìn nữa, sắp lên máy bay rồi.”
Lúc này, Lý Tuyết Nhi mới thu hồi tầm mắt, Vương Nhất cũng lên máy bay.
Người phía trước càng ngày càng ít, bốn người Vương Nhất cũng lần lượt đi vào trong cabin.
Mà lúc này, đám người Tôn Chính Vũ và Lương Nhật Tân cũng đã chạy đến nơi.
Nhìn chiếc máy bay mà Vương Nhất bước lên, bọn họ hét to hết mức có thể.
“Cung tiễn anh Vương..."
“Cung tiễn anh Vương..."
“Cung tiễn anh Vương..."
“..."
Tôn Chính Vũ, Lương Nhật Tân vừa mới hô, tất cả dòng chính của gia tộc cùng với các giám đốc của tập đoàn cũng đồng loạt hô theo.
Âm thanh to đến nỗi có thể lấn át cả loa phát thanh trong sân bay.
Tạo thành hồi âm thật lâu sau vẫn không tiêu tan.
Hành khách có mặt ở hiện trường vô cùng kinh ngạc, bọn họ quay đầu lại nhìn xung quanh, muốn tìm anh Vương trong miệng của bọn họ.
Rốt cuộc thì anh Vương đó có lai lịch lớn đến cỡ nào mà có thể khiến cho gia chủ của nhiều gia tộc lớn như thế phải đến đây tự mình đưa tiễn?
Nhưng đám người tìm cả buổi vẫn không tìm thấy anh Vương hư hư thực thực xuất hiện.
Đó là đương nhiên rồi.
Bởi vì lúc này, Vương Nhất đã lên máy bay ngồi vị trí cạnh cửa sổ, cúi đầu nhìn những người tiễn anh ở phía dưới.
Ánh mắt ôn hòa mang theo ý cười.
Những người này đều là người thần phục anh, có lẽ trước kia xảy ra một vài chuyện không thoải mái, nhưng mà bây giờ bọn họ thần phục mình từ tận đáy lòng.
Cảnh tượng này cũng khiến anh cảm thấy quen thuộc.
Khi anh kết thúc khoảng thời gian năm năm quân lữ đầy vinh quang, lúc quang vinh xuất ngũ, có ngàn vạn binh sĩ cũng hô to "cung tiễn Ẩn chủ".
Lý Tuyết Nhi ngồi sau lưng không thể tưởng tượng nổi mà nhìn xuống phía dưới, bỗng nhiên lại nhìn về phía Vương Nhất, kinh ngạc che miệng.
“Anh rể, bọn họ đến đây để tiễn anh..."
Lý Khinh Hồng cũng nhìn anh, mặc dù không nói chuyện, nhưng mà ánh mắt đã nói rõ hết thảy.
Vương Nhất thu hồi tầm mắt, anh cười nhạt, nhưng không lên tiếng.
Thế là ánh mắt của Lý Khinh Hồng và Lý Tuyết Nhi lại càng trở nên rung động.
Đám người này đại diện hơn một nửa thế lực thành phố Thiên An, thế mà lại đến đây tiễn Vương Nhất.
Vèo.
Lúc này, máy bay cất cánh hướng đến Yên Kinh.
Nhìn những đám mây to ở bên ngoài cửa sổ, ánh mắt của Vương Nhất trở nên thâm thúy.
Bởi vì nơi mà anh sắp đến chính là trung tâm nước H, Yên Kinh, thành phố với cái tên "tứ cửu cổ thành".
Nơi đó đã được lưu truyền hàng nghìn năm, có rất nhiều gia tộc mạnh mẽ, khi lịch sử huy hoàng dần dần mất đi theo dòng thời gian, nó đã tạo ra cửu đại vương tộc đứng trên đỉnh cao ở nước H.
Vương tộc Yên Đô.
Dường như là cảm nhận được cái gì đó, Lý Khinh Hồng nhìn Vương Tử Lam đang ngủ say ở trong ngực, bàn tay lạnh buốt cũng nắm chặt lấy cổ tay của Vương Nhất.
Vương Nhất ném cho cô một ánh mắt yên tâm: “Tất cả đã có anh.”