“Tử Kiện, tình hình sao rồi, Vương Nhất đó có phải đã chết rồi hay không---”
Thẩm Thiên Sơn không yên tâm, đích thân đi với chú Dương, kết quả giống như Thẩm Tử Kiện, lời nói dừng lại.
Ông ta trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn trước mắt, trái tim đột nhiên nhói lên, một cảm giác bất lực bao trùm cả người ông ta.
Ông ta cược tất mọi thứ lên người Hồng Phật, vì để giết Vương Nhất, tuy nhiên thực tế lại rất tàn khốc, Vương Nhất không tự mình động thủ, chỉ với tùy tùng của cậu ta thì đã treo Hồng Phật lên đánh giống như đánh con.
Cảnh tượng vô cùng khôi hài, nhưng Thẩm Thiên Sơn lại không cười nổi.
“Biết sai chưa?” Lãnh Nhan lạnh giọng hỏi.
“Biết sai rồi.”
Hồng Phật khóc cực kỳ thương tâm, giọng nói mang theo sự ấm ức.
“Sai ở đâu?”
“Không nên cười nhạo cô và người đàn ông đó.”
“Còn?”
“Không nên kiếm tiền của nhà họ Thẩm, ra tay với hai người.”
“Sau này còn dám không?”
“Không dám nữa.”
Lãnh Nhan lúc này mới buông Hồng Phật ra.
Hồng Phật được giải phóng chuyện đầu tiên là xoa mông của mình, cô ta đau tới mức mông muốn nứt thành hai.
Cô ta liếc nhìn Vương Nhất với ánh mắt thù hận, bỗng nhiên từ trong ngực lấy ra một quả bóng nhỏ màu nâu, ném xuống đất.
Bụp---
Quả bóng nổ ra, khói bay mù mịt.
Vương Nhất quát lớn một tiếng: “Bịt mũi!”
Tất cả mọi người lúc này mới không hít phải khói độc.
Đợi khói độc tan đi, bóng dáng của Hồng Phật sớm đã biến mất.
Mắt của Vương Nhất hơi nheo lại, lần này là Lãnh Nhan chuẩn bị đầy đủ mới để Hồng Phật chịu thiệt lớn.
Lần sau, ai biết Hồng Phật sẽ đánh lén lúc nào?
Thân phận người chơi cổ của cô ta và năng lực lợi dụng sâu để giết người quả thật khiến người ta không đề phòng được, cũng do đụng phải Vương Nhất và Lãnh Nhan, nếu là sát thủ khác, có lẽ ngay cả chết như nào cũng không biết nhỉ?
Vương Nhất nheo mắt lại, đánh giá Thẩm Thiên Sơn lập tức giống như già đi 10 tuổi: “Ông cụ Thẩm, ngay cả sát thủ ông mời tới cũng chạy rồi, ông còn có cách gì nữa?”
Thẩm Thiên Sơn rơi vào trầm mặc, nắm đấm siết chặt, ánh mắt u ám nhìn Vương Nhất, nhưng không nói ra được lời nào.
Ông ta còn có thể nói gì?
Sự cường thịnh của gia tộc có bao nhiêu % là do cường giả tọa trấn, lần này trận địa ông ta xây dựng, bất luận là đao khách mù, hay là Hồng Phật, cũng đủ để tiêu diệt một hào môn siêu cấp, nhưng ông ta vẫn thất bại.
Sự mạnh mẽ của Vương Nhất nằm ngoài tưởng tượng!
Nếu ông ta có thể dự đoán được sớm, tất cả mọi chuyện sẽ không xảy ra, nhưng sự đời chính là như vậy, chỉ khi thật sự tới thời khắc tuyệt vọng mới biết hối hận.
Trầm mặc hồi lâu, ông ta ngẩng đầu nhìn Vương Nhất, thở dài một tiếng: “Cuộc tranh chấp này là nhà họ Thẩm tôi thua, cậu muốn xử lý ba người chúng tôi như nào cũng được, chỉ xin tha cho những người khác của nhà họ Thẩm chúng tôi một con đường sống.”
“Ông nội, không thể thỏa hiệp.”
Sắc mặt của Thẩm Tử Kiện thay đổi: “Một khi chúng ta nhận thua, cái để lại cho chúng ta chỉ có một con đường chết!”
Bốp!
Thẩm Thiên Sơn tát mạnh một cái vào mặt của Thẩm Tử Kiện, vẻ mặt u ám: “Cái đồ ngu xuẩn, còn không hiểu sao, nhà họ Thẩm của chúng ta đã không có vốn liếng gì để đấu với cậu ta nữa rồi, ba người chúng ta nhất định sẽ chết, điều duy nhất có thể làm là hy vọng cậu ta có thể tha cho những người khác của nhà họ Thẩm chúng ta!”
Mặt mày Thẩm Tử Kiện xám như tro, lập tức ngồi phịch xuống đất.
Chú Dương cũng khuyên: “Ông chủ, hay suy nghĩ lại!”
Thẩm Thiên Sơn lại xua tay: “Ý tôi đã quyết, hai người không cần khuyên tôi nữa, chỉ cần có thể bảo vệ được huyết mạch của nhà họ Thẩm, tôi chết thì có sao?”
Tuy Thẩm Thiên Sơn tâm địa tàn độc, nhưng ngạo cốt của người làm gia chủ, vẫn khiến Vương Nhất nhìn bằng con mắt khác.
“Đúng vậy, Thẩm Tử Kiện nhiều lần muốn dồn tôi vào chỗ chết, lão già ông cũng có ý ra tay với vợ tôi, thần tiên cũng không cứu được, nhưng không phải chuyện gì cũng phải dùng cái chết để giải quyết.”
Vương Nhất đanh giọng nói.
Thẩm Thiên Sơn bỗng ngẩng đầu, không dám tin mà nhìn Vương Nhất: “Cậu nói cái gì?”
“Nếu là trước kia, tôi nhất định sẽ giết các người, chỉ là bây giờ vợ tôi luôn không hy vọng tôi giết người, vậy nên tôi cũng cho các người một con đường sống.”
Vương Nhất trầm giọng nói: “Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha! Giao ra tất cả gia sản của nhà họ Thẩm các người và tất cả tài sản trên tài khoản, không có tiền làm căn cơ, cho dù các người vẫn có ý xấu, cũng không làm nên trò trống gì!”
“Chuyện này không thể!”
Không đợi Thẩm Thiên Sơn lên tiếng, Thẩm Tử Kiện mặt mày trắng bệch hét lên, điều kiện của Vương Nhất là dùng cả nhà họ Thẩm để đổi mạng của bọn họ.
Từ nay về sau, anh ta không còn là cậu chủ giàu có, gia đình của anh ta cũng không phải hào môn, anh ta sẽ giống như người bình thường, ngày nào cũng phải từ 9h sáng tới 5h chiều chen chúc tàu điện ngầm, tiền trong tay chỉ có mười mấy triệu ít ỏi.
Anh ta không muốn sống cuộc sống bi ai như vậy!
“Bảo chúng ta giao ra nhà họ Thẩm, còn không bằng kêu chúng tôi đi chết!” Mặt mày của anh ta đầy giận dữ, giọng nói không che đậy được sự oán hận đối với Vương Nhất.
Bốp!
Thẩm Thiên Sơn lại tát một cái vào mặt của anh ta, dùng sức rất lớn, trực tiếp tát chảy máu.
“Cháu im miệng cho ông!”
Ông ta lại nhìn sang Vương Nhất, ánh mắt bình tĩnh: “Cậu muốn cả nhà họ Thẩm, được, tôi cho cậu, nhưng tôi hy vọng cậu nói được làm được, tha cho người nhà họ Thẩm một con đường sống.”
“Ông nội!”
“Ông chủ!”
Thẩm Tử Kiện và chú Dương quản gia lớn tiếng ngăn cản, nhưng bị Thẩm Thiên Sơn đẩy ra.
“Tất cả cút ra cho tôi.”
Ông ta nhìn sang Vương Nhất: “Trong ngày hôm nay, tôi sẽ chuyển toàn bộ tài sản và gia sản của tất cả mọi người nhà họ Thẩm sang tên cậu...”
Bụp---
Tuy nhiên, Thẩm Thiên Sơn còn chưa nói xong, đồng tử của ông ta lập tức trợn to, trong miệng chảy ra rất nhiều máu.
Tim của ông ta có thêm một lỗ máu, bị một bàn tay máu xuyên qua.
“Cái gì?”
Một màn trước mắt nằm ngoài dự liệu của Vương Nhất, sắc mặt của anh đầy u ám.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung ở trên người chú Dương quản gia ở đằng sau Thẩm Thiên Sơn.
“Chú Dương, chú làm cái gì vậy?”
Sắc mặt của Thẩm Tử Kiện trắng bệch, giống như phát điên mà gầm lên.
Cơ thể của Thẩm Thiên Sơn cứng ngắc, dùng hết còn bộ sức lực từ từ xoay người lại, ánh mắt không dám tin mà nhìn chú Dương: “Lão Dương, ông---”
“Thẩm Thiên Sơn, ông thật sự quá khiến tôi thất vọng, tới cuối, vẫn chỉ là con rùa rụt cổ!”
Chú Dương lúc này trên mặt đâu còn một chút cung kích nào của trước kia, trên mặt ông ta tràn ngập sự tàn ác.
“Tôi ẩn nấp ở nhà họ Thẩm nhiều năm như vậy, coi nhà họ Thẩm là quân cờ để tiện tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch của tổ chức, không ngờ vì sự hèn nhát của lão già ông mà công cốc dã tràng!”
Ánh mắt của chú Dương âm trầm, trong lúc tức giận, cổ tay đâm xuyên cả cơ thể đó không ngừng cự quậy, bóp nát tim của Thẩm Thiên Sơn, khiến ông ta tắt thở.
“Ông nội!”
Thẩm Tử Kiện mặt mày tái nhợt mà hét lên: “Chú Dương, lời này của chú là có ý gì!”
“Tôi căn bản không phải tên chú Dương! Tên của tôi... quá lâu rồi, bản thân tôi cũng quên mất tôi vốn tên là gì.”
Chú Dương rầu rĩ thở dài, sau đó ánh mắt nhìn sang Vương Nhất: “Lại là cậu, năm lần bảy lượt ngăn cản nhiệm vụ của tôi, thật sự là tìm chết!”
Vương Nhất lạnh lùng nhìn chú Dương, bỗng nhiên nói: “5 năm trước, người quay video tôi và vợ tôi là ông nhỉ?”
“Ông chính là ‘Người Dơi’!”