Khởi động máy tăng max tốc độ, thân xe nóng ran, bánh xe đã rời ra, còn tỏa ra khói đen.
Tất cả mọi chuyện đều sản sinh xung kích cực lớn đối với linh hồn của Tôn Huy Vương, anh ta sợ hãi trợn to mắt, vừa kích động, đũng quần là một vũng một vàng, vậy mà bị dọa tè ra quần.
Mà phụ huynh trẻ con ở cổng trường mầm non cũng đều ngây ngốc.
Khoảng cách ngắn như vậy, tốc độ nhanh như vậy, theo lý mà nói là không phanh được.
Nhưng người đàn ông này lại khống chế tốc độ xe tới cực điểm, chứng tỏ kỹ thuật lái xe của anh đã đạt tới mức độ xuất quỷ nhập thần.
Giống như chú ý tới ánh mắt của người xung quanh, Vương Nhất lạnh nhạt quét qua, lập tức những phụ huynh đó lũ lượt dẫn con rời đi.
Không quá 1 phút thì cổng trường mầm non không còn ai nữa.
Vương Nhất bước xuống xe, từ trên cao nhìn xuống Tôn Huy Vương.
Tôn Huy Vương cuối cùng cũng phản ứng lại, vừa lăn vừa bò từ dưới gầm xe ra ngoài, chuẩn bị bò đi.
Nhưng mới vừa bò được 1m, sống lưng đã bị một cái chân giẫm lên.
“Đừng, đừng giết tôi...”
Tôn Huy Vương bị dọa tới mức cả người run rẩy, sức lăn bò cũng không có nữa.
Trong mắt Vương Nhất bắn ra hai tia sáng sắc lạnh: “Vừa rồi chỉ là cảnh cáo, nói cho tôi biết tại sao muốn ra tay với con gái của tôi, tôi không làm tổn thương tới tính mạng của cậu!”
“Tôi, tôi là vừa hay đi qua...”
Tôn Huy Vương ngẩng đầu nhìn Vương Nhất, lắp bắp nói.
Ánh mắt của Vương Nhất chợt rét lạnh, lần nữa lên xe, nhanh chóng khởi động xe, sau đó đạp ga về phía Tôn Huy Vương.
Xoạt---
Chỉ nghe thấy âm thanh khiến người ta rét lạnh, một chân của Tôn Huy Vương bị bánh xe nghiến gãy.
“Á...”
Anh ta cũng phát ra âm thanh thảm thiết xé ruột xé gan, cả người co giật, trên trán chảy những hạt mồ hôi.
Vương Nhất hạ cửa sổ xe xuống, nhìn Tôn Huy Vương bị đè ở dưới gầm xe, nói: “Tôi không có nhiều kiên nhẫn như vậy, nếu cậu còn nói dối nữa, hoặc không nói, tôi nghiến nốt cái chân còn lại của cậu.”
Ánh mắt của Tôn Huy Vương co rút, nhưng vẫn trầm mặc.
Trong lúc Tôn Huy Vương trầm mặc, Vương Nhất điều khiển vô lăng, bánh xe đè lên chân trái của Tôn Huy Vương chuyển hướng.
Rắc rắc...
Vì vậy, vốn xương đã gãy nát, càng bị nghiến nát hơn.
Tôn Huy Vương đau tới mức đập lên mặt đất: “Tôi nói, tôi nói!”
Vương Nhất lúc này mới dừng lại, lạnh nhạt nhìn anh ta.
“Là ba của tôi bảo tôi làm như vậy.”
Tôn Huy Vương nói chuyện cũng hít khí lạnh: “Anh hủy hoại mặt của chị tôi thành như vậy, đồng nghĩa hủy hoại cuộc đời của chị ấy, ba tôi cũng muốn anh nếm cảm giác như vậy.”
Khựng lại một chút, Tôn Huy Vương tiếp tục nói: “Ba tôi nghe ngóng được anh đã có gia đình, còn có một cô con gái học ở trường mầm non, cho nên... bảo tôi đi đâm con gái của anh, không cần đâm chết, chỉ cần đâm cho tàn phế là được.”
Ầm!
Khoảnh khắc câu nói này vứt dứt, trên người Vương Nhất bỗng bùng phát một cỗ ý lạnh, giọng nói càng lạnh thấu xương: “Tử Lam nó mới 5 tuổi, vẫn là một đứa trẻ, cậu nhẫn tâm ra tay với một đứa trẻ 5 tuổi, thật sự là táng tận lương tâm!”
“Táng tận lương tâm ư?!”
Đụng phải sát ý của Vương Nhất, Tôn Huy Vương cũng không biết lấy đâu ra can đảm, cười lạnh một tiếng: “Anh hủy hoại mặt của chị tôi thành như vậy, sao không cảm thấy táng tận lương tâm? Lấy đạo của người để trị lại người mà thôi.”
“Cậu tự đi hỏi thử Tôn Kiều đã làm chuyện ác độc gì?”
Thần sắc của Vương Nhất rất lạnh nhạt, nói: “Tất cả chuyện này đều là cô ta tự mình chuốc lấy.”
“Nếu đã như vậy, chuyện mà nhà họ Tôn tôi làm cũng không gì đáng trách, chỉ là thất bại mà thôi.”
Cũng không biết là đau đớn hay phẫn nộ, Tôn Huy Vương mặt mày dữ dằn: “Một lần thất bại còn có lần thứ hai, hai lần thất bại còn có lần thứ ba, ngày tháng còn dài, tóm lại sẽ có một lần anh sẽ vì điều này mà hối hận.”
Vương Nhất lắc đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn Tôn Huy Vương: “Cậu sai rồi, tôi làm việc, trước giờ không để lại cái đuôi, nếu đã bị tôi phát hiện, nhà họ Tôn cũng không cần thiết phải tồn tại nữa.”
Xoạt---
Vừa dứt lời, anh lùi xe lại, sau đó lái về phía chân phải của Tôn Huy Vương.
Rắc rắc---
Xương của chân phải Tôn Huy Vương cũng theo đó mà bị nghiến gãy.
“Nếu đã muốn đâm con gái của tôi thành tàn phế thì tôi khiến cậu biến thành tàn phế trước.”
Vương Nhất lạnh lùng nhìn Tôn Huy Vương đã đau đớn mà ngất đi, ánh mắt lạnh nhạt giống như mất hết nhân tính.
“Ba!”
Đột nhiên, cách đó không xa truyền tới một tiếng gọi vui vẻ.
Sự sắc lạnh trong mắt Vương Nhất lập tức rút đi, thay vào đó là ý cười dịu dàng.
Quay đầu nhìn, chỉ thấy Vương Tử Lam nắm tay của Lãnh Nhan, chạy nhanh về phía Vương Nhất.
Trong tay cầm một cây kẹo cầu vồng, trên đầu đeo cái bờm sừng hươu, nhìn trông giống như một cô bé linh hươu, rất đáng yêu.
Trên đầu của Lãnh Nhan cũng mang một cái bờm sừng hươu, từ kích cỡ thì thấy chắc là combo, chỉ có điều thần sắc rất không tự nhiên.
Xem ra một lúc vừa rồi trông cô bé, Lãnh Nhan bị Vương Tử Lam ‘dày vò’ không ít.
Vương Nhất bế Vương Tử Lam vào trong lòng, lại quay đầu nhìn Lãnh Nhan, bỗng nhiên nói: “Cái này thật ra khá hợp với cô.”
“...”
Lãnh Nhan vô thức sờ cái sừng hươu trên đầu, bị chọc đỏ bừng mặt.
“Ba, tiếp theo chúng ta đi đâu ạ?”
Cô bé vui vẻ chui vào trong lòng Vương Nhất, hỏi.
“Ba mang con tới xem ‘sở thú’.”
Vương Nhất xoa đầu của Vương Tử Lam một cách cưng chiều, ở sâu trong mắt lại xẹt qua một tia hàn quang khiếp người.
“Tới nhà họ Tôn.”
“Được!”
Nghĩ tới vừa rồi Vương Tử Lam suýt nữa bị xe đâm, Lãnh Nhan cũng mang vẻ mặt lạnh lùng.
...
Cùng lúc đó, nhà họ Tôn.
Tuy nhà họ Tôn là gia tộc tuyến hai ở Thiên An, nhưng cũng có biệt thự trang viên của mình.
Lúc này, tất cả người dòng chính của nhà họ Tôn đều vây quanh một chiếc giường bệnh trắng phau, một người phụ nữ dựa vào trong lòng của gia chủ Tôn Chính Vũ của nhà họ Tôn, giọng nói trầm thấp mà oán độc.
“Con muốn anh ta chết... con muốn anh ta chết!”
Nếu cách gần sẽ phát hiện cả phần đầu đều dùng băng gạc trắng bao bọc, chỉ lộ ra hai con mắt, nhìn trông giống như một xác ướp cực kỳ đáng sợ.
Người hủy dung của cô ta không phải Vương Nhất, mà là Lãnh Nhan, nhưng món nợ này Tôn Kiều đều tính lên người của Vương Nhất.
Tôn Chính Vũ vội vàng nói: “Kiều, con yên tâm, ba đã kêu Huy Vương đi ra tay với con gái của cậu ta, ba muốn khiến cậu ta nếm mùi vị mất đi con gái!”
Rầm!
Vừa dứt lời, ở bên ngoài trang viên của nhà họ Tôn lại truyền tới một âm thanh động trời.
Tất cả mọi người nhìn ra ngoài cửa sổ, lập tức mắt trợn tròn.
Một chiếc Magotan màu đen đâm thẳng vào, cổng lớn của trang viên giống như giấy vụn, bị đâm bay ra.
“Kẻ nào!”
Tôn Chính Vũ nổi giận, tuy nhà họ Tôn của ông ta không phải là gia tộc hàng đầu của Thiên An, nhưng cũng không phải là nhà mà bất cứ ai cũng có thể nắm bóp.
Ông ta dẫn người xông ra, chỉ thấy cửa xe mở ra, một nam một nữ với ánh mắt lạnh lùng từ trên xe bước xuống.
Trong tay của người đàn ông còn ôm một bé gái phấn nộn, đập vào trong mắt người ở đây lại không có một chút cảm giác không hài hòa nào cả.
“Tử Lam, đợi một lát.”
Vương Nhất nói lời dịu dàng với Vương Tử Lam, sau đó từ từ quay đầu lại.
Khoảnh khắc này, trong mắt anh bắn ra sát cơ vô tận, cả cái sân lớn của nhà họ Tôn đều văng vẳng lời nói lạnh thấu xương của Vương Nhất.
“Tất cả mọi người của nhà họ Tôn, hoặc thần phục, hoặc... chết!”