La Chí Viễn cực kỳ khách sáo với Lý Khinh Hồng, không chỉ vì cô ta có quan hệ với ông chủ, mà còn vì một ít chuyện sâu xa.
Hàng năm, thương hội Hồng Ưng sẽ chọn ra những nhân tài kinh doanh mới đủ điều kiện gia nhập thương hội và có tiềm năng, Kim Thúy Như và Lý Khinh Hồng chính là một trong số đó.
Thế nhưng, cả hai đều từ chối ông ta.
Kim Thúy Như ném thư mời của thương hội Hồng Ưng vào thùng rác trước mặt khách mời, La Chí Viễn vô cùng tức giận trước thái độ ngạo mạng và khinh thường của cô ta. Nhưng Lý Khinh Hồng thì khác, cô ta khiêm tốn nói mình không đủ năng lực, khéo léo từ chối gia nhập thương hội Hồng Ưng.
Cũng là lời từ chối nhưng La Chí Viễn lại rất thưởng thức Lý Khinh Hồng, cái khác không nói, chỉ nói về sự khiêm tốn này thôi, rất ít người có thể làm được như vậy.
Sau khi nghe La Chí Viễn nói xong, toàn bộ văn phòng tổng giám đốc đều lặng như tờ.
Phương Huệ sững sờ, Tôn Kiều cũng sững sờ, Lý Khinh Hồng nheo mắt lại.
Phương Huệ là người đầu tiên định thần lại, cô ta tiến lên hai bước, nói với La Chí Viễn: “Hội trưởng La, có phải ông nhầm rồi không, dự án xây dựng thành phố không phải đưa do Ấn Long sao? Tại sao lại mang đến Lệ Tinh?”
“Đúng, ông đến nhầm chỗ rồi đúng không?”
Tôn Kiều bỗng có chút lo lắng, nhưng ngay sau đó đã khôi phục lại bình thường, cô ta không nhịn được cười: “Hôm qua tôi nghe thấy rất rõ là chủ nhân tòa nhà sẽ giao dự án xây dựng thành phố cho doanh nghiệp Ấn Long, sao đột nhiên lại đổi ý giao cho Lệ Tinh nhận thầu?”
Chuyện hài hước.
Đúng là chuyện hài hước.
Loại chuyện này hoàn toàn không thể xảy ra!
Nhưng La Chí Viễn vẫn không thay đổi sắc mặt, ông ta hờ hững nhìn Tôn Kiều khiến cô ta rùng mình.
“Không tin thì có thể lật xem nội dung hợp đồng.”
Lý Khinh Hồng nhướng mắt nhìn Tôn Kiều một cái, sau đó mở hợp đồng ra xem.
Lật được vài trang, cô ta đóng hợp đồng lại rồi bình tĩnh nói: “Đây đúng là dự án xây dựng thành phố mới đã được cấp trên phê duyệt, kế hoạch cải tạo hạ nguồn sông Thiên An, bên trên còn có con dấu, không thể nào là giả được.”
“Cái gì?”
Phương Huệ và Tôn Kiều đồng thời kêu lên.
Người phía trước thì há hốc mồm, vẻ mặt hiện rõ sự vui mừng, còn người phía sau thì há hốc mồm, sắc mặt tái nhợt.
Hai người phụ nữ cùng bước tới mở hợp đồng ra xem.
Chỉ thấy trang đầu tiên có dòng chữ “được ủy quyền bởi sở xây dựng thành phố Thiên An” được in đen trắng, phía trên còn có một con dấu lớn màu đỏ của sở xây dựng thành phố!
Hơn nữa, toàn bộ hợp đồng đều được cất trong một túi niêm phong, chỉ có con dấu, biện pháp bảo mật được thực hiện rất kỹ!
Lý Khinh Hồng chậm rãi đứng dậy, trong đôi mắt đẹp hiện lên chút tức giận, cô ta lạnh lùng nhìn Tôn Kiều, hỏi: “Chuyện quái gì đang xảy ra thế! Tôn Kiều, cho tôi một lời giải thích hợp lý đi!”
“Không thể… không thể nào!”
Tôn Kiều mặt tái mét lùi lại hai bước, cô ta nắm lấy tóc, thét to: “Giả! Chắc chắn là giả! Hợp đồng xây dựng thành phố thật chắc chắn đang nằm trong tay doanh nghiệp Ẩn Long, không thể xuất hiện ở Lệ Tinh.”
Chát…
La Chí Viễn cho Tôn Kiều một cái tát, ánh mắt lạnh lùng: “Cô dám nghi ngờ Sở xây dựng thành phố? Tin hay không thì chỉ cần gọi một cú điện thoại là biết ngay mà?”
“Không thể, không thể nào…”
Tôn Kiều trợn to mắt, đột nhiên chạy tới trước mặt Lý Khinh Hồng, giọng nói đầy kích động: “Lý tổng, cô phải tin tôi, tôi thực sự đã nghe thấy mà, chủ nhân tòa nhà đã bàn giao công trình cho Ấn Long rồi, Phương Huệ cũng nghe thấy mà, có phải không, Phương Huệ?”
Nói rồi, cô ta nhìn Phương Huệ đầy mong đợi, hy vọng Phương Huệ có thể giúp cô ta làm chứng rằng cô ta không nói dối.
Mặc dù Tôn Kiều muốn hại cô ta, nhưng Phương Huệ vẫn gật đầu, cau mày: “Lý tổng, cô ta không nói dối, dự án xây dựng thành phố thật sự đã giao cho Ấn Long.”
Thế là Lý Khinh Hồng rơi vào trầm tư, Phương Huệ cũng vắt óc suy nghĩ, tại sao lại như vậy nhỉ?
Sắc mặt Tôn Kiều tái nhợt, liều mạng nhớ lại cảnh tượng tối qua, sợ bỏ sót chi tiết nào đó.
Nhìn thấy cảnh này, La Chí Viễn khẽ cười, cũng không nói rõ, chỉ hờ hững nói: “Hợp đồng dự án xây dựng thành phố đã giao cho cô, nếu Lý tổng cảm thấy không có vấn đề gì thì ký tên bên dưới rồi gửi cho sở xây dựng thành phố. Trong vòng vài ngày tới, người phụ trách của sở xây dựng thành phố sẽ liên hệ với mọi người.”. truyện kiếm hiệp hay
“Phải rồi.”
Như thể nhớ ra gì đó, La Chí Viễn liếc Phương Huệ một cái rồi nói với Lý Khinh Hồng: “Chúng tôi cảm ơn cô Phương Huệ vì những chuyện cô đã làm đêm qua, chúng tôi rất coi trọng tập đoàn Lệ Tinh, hy vọng sau này sẽ có cơ hội hợp tác với nhau.”
Nói xong, ông ta sải bước rời khỏi văn phòng tổng giám đốc.
Sau khi La Chí Viễn rời đi, bầu không khí trong văn phòng chủ tịch bỗng trở nên vi diệu.
Tất cả là vì câu nói của La Chí Viễn trước khi ông ta rời đi, ông ta nói như thế, há chẳng phải nói công lao thuộc về Phương Huệ?
Tôn Kiều bỗng thấy vừa sợ và tức, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.
Chính vì chắc chắn Phương Huệ đã phá rối dự án xây dựng thành phố nên cô ta mới dám bôi nhọ Phương Huệ trước mặt Lý Khinh Hồng. Thế nhưng, bây giờ dự án xây dựng thành phố bằng cách nào đó đã lọt vào tay tập đoàn Lệ Tinh, công lao thuộc về Phương Huệ. Điều đó chứng minh những gì cô ta nói hôm qua đều là lừa gạt Lý Khinh Hồng.
Rồi còn cố tình bôi nhọ Phương Huệ?
Lấy đại một tội danh cũng có thể hủy hoại tương lai của cô ta!
“Tôn Kiều.”
Quả nhiên, giọng nói của Lý Khinh Hồng trở nên lạnh lùng hơn, cô ta gọi tên Tôn Kiều.
“Lý… Lý tổng…”
Tôn Kiều đã không còn ngang ngược hống hách như trước nữa, trong giọng nói của cô ta lúc này chỉ có hoảng sợ tột độ.
“Hãy cho tôi một lời giải thích hợp lý, chẳng phải cô nói Phương tổng đã phá rối dự án xây dựng thành phố, dự án đã được giao cho doanh nghiệp Ấn Long, vậy tại sao dự án lại lọt vào tay chúng ta?”
Vẻ mặt Lý Khinh Hồng vẫn bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại nhắm thẳng vào trái tim Tôn Kiều.
Phương Huệ cũng vắt óc suy nghĩ xem chuyện quái quỷ gì đang xảy ra.
Chẳng lẽ chủ nhân tòa nhà nhất thời đổi ý?
Đột nhiên, cô ta bỗng nhớ ra điều gì đó, đồng tử co rút.
Là Vương Nhất sao?
Trong bữa tiệc tối hôm qua, Phương Huệ là người duy nhất biết rõ nội tình, dù là Kim Thành Vũ, Văn Thái hay Tôn Kiều, họ đều bị đuổi ra ngoài.
Người đàn ông tên Vương Nhất bị người ta cười nhạo và hắt hủi khắp nơi lại là người cao quý nhất trong bữa tiệc!
Đến nỗi chủ nhân cũ của tòa nhà, người giàu nhất Thiên An, tổng phụ trách thương hội Hồng Ưng đều đi cùng anh!
“Thực sự là anh ta sao?”
Phương Huệ vô cùng kinh ngạc, cô ta lấy hai tay bịt miệng, sợ mình kêu ra tiếng.
Bí mật này, Tôn Kiều sẽ không thể biết được, bởi vì lúc đó cô ta đã bị đuổi ra ngoài.
“Hiểu lầm thôi, Lý tổng, chắc chắn có hiểu lầm gì trong đó…”
Tôn Kiều nặn ra một nụ cười còn xấu hơn khóc, cô ta nói với Lý Khinh Hồng: “Tôi nghĩ có thể là sự thể hiện của Phương tổng ngày hôm qua đã được chủ nhân tòa nhà công nhận.”
“Thật sao? Vừa nãy cô đâu có nói như vậy.”
Một giọng nói đầy mỉa mai vang lên, Tôn Kiều quay lại thì thấy Phương Huệ đang nhìn cô ta với ánh mắt châm chọc, đâu còn biểu cảm bấm bụng chịu đựng như lúc nãy?
Chẳng qua Phương Huệ hiền lành, cho dù có người vu khống mình, cô ta cũng chỉ cười trừ cho qua, nhưng không có nghĩa là cô ta không biết nổi nóng.
Mà những hành động của Tôn Kiều đã khiến Phương Huệ nổi giận.
“Cô phạm phải ba tội danh. Tội đầu tiên là tội vượt quyền! Lý tổng đã bổ nhiệm tôi làm đại diện công ty, nhưng cô lại nhiều lần xúc phạm và tự tiện đưa ra quyết định!”
“Tội thứ hai là tội vu khống! Liên tục vu khống, tranh chấp, đấu đá giữa các phe phái trong công ty!”
“Tội thứ ba là tội lừa dối! Cô lừa Lý tổng là tôi phá hỏng dự án xây dựng thành phố. Cuối cùng, Lệ Tinh chúng ta mới là người nhận thầu dự án. Cô giải thích chuyện này thế nào đây?”
“Tôi biết cô nhìn tôi không thuận mắt và muốn tôi ngã ngựa, bình thường lúc cãi nhau, tôi có thể mỉm cười cho qua, nhưng cô muốn đấu đá nội bộ và làm tổn hại đến lợi ích của công ty, tôi sẽ không đồng ý.”
Giọng điệu của cô ta rất lạnh lùng và sắc bén, cô ta đã liệt kê ra hàng loạt tội danh của Tôn Kiều, quả nhiên là người đứng đầu bộ phận quan hệ công chúng, danh xứng với thực!
“Phương Huệ, cô!”
Tôn Kiều không ngờ Phương Huệ không những không nói thay cô ta mà còn trả thù cô ta nữa, gương mặt cô ta bỗng chốc trở nên vừa dữ tợn vừa sợ hãi.
Lý Khinh Hồng cũng lộ ra vẻ mặt lạnh lẽo, giọng nói lạnh lùng: “Nếu những gì Phương tổng nói là thật, Tôn Kiều, cô không cần ngồi vào cái ghế phó tổng giám đốc này nữa, thay người đi.”