Nhìn ra được, Hồng Phật không có nói dối, khi con người cùng đường, nhất định sẽ biết gì nói đó.
Nhưng chân tướng lại tàn khốc như vậy, cho dù là Vương Nhất, cũng có một loại cảm giác tim bị dao đâm.
Ánh mắt u ám của anh nhìn sang Lãnh Nhan, không phải nói anh không tin Lãnh Nhan.
Lãnh Nhan đi theo anh 5 năm, Vương Nhất tin Lãnh Nhan trong sạch, điều anh không chịu được chỉ là cô ta còn có điều giấu diếm anh.
Mỗi năm đều bắt người vô tội ở khắp nơi, dựa theo người điều hành mà phân chia giai cấp, không cần nghi ngờ, tổ chức mà Hồng Phật nói chính là ‘Võng Lượng’.
Vương Nhất không dám tin, Lãnh Nhan vậy mà xuất thân từ Võng Lượng.
5 năm trước, anh chính tay kéo Lãnh Nhan rơi vào vực sâu tuyệt vọng lên bờ, trả tự do cho cô ta, vốn tưởng đã kết thúc, không ngờ, đây chỉ là tổ chức trực thuộc của Lãnh Nhan, ở phía trên còn có một đôi tay, ở đằng sau thao túng tất cả.
Lúc này, Vương Nhất có một loại cảm giác hô hấp khó khăn, giống như có một tấm lưới lớn vô hình bao trùm anh.
Lãnh Nhan cũng tái mặt, hai mắt đỏ hoe, cảm xúc kích động nói với Vương Nhất: “Xin lỗi, thiếu chủ, đây là chuyện duy nhất tôi giấu anh --- Tôi sợ xuất thân của tôi, anh sẽ ghét bỏ tôi, tôi không muốn bị vứt bỏ lần nữa!”
“Ghét bỏ? Tại sao lại ghét bỏ?”
Vương Nhất mặt mày nghiêm nghị, mắt lại nhìn chằm chằm Lãnh Nhan: “Nếu tôi ghét bỏ cô, khi cô cố ám sát tôi thì tôi sẽ không thả cô đi, càng sẽ không cứu cô ra, người tôi tin là con người của cô, chứ không phải xuất thân của cô!”
Lời này nói vô cùng trầm thấp, cũng chỉ có người Vương Nhất tin tưởng nhất, gần gũi nhất mới có thể khiến cảm xúc của anh xuất hiện dao động như vậy.
Còn Hồng Phật ở đằng sau, trực tiếp ngu luôn, cô ta chỉ là nói ra sự thật mà thôi, nhưng lại không cẩn thận nói ra sự thật mà Lãnh Nhan luôn cố ý che giấu.
“Thiếu chủ, tôi sai rồi!”
Lãnh Nhan luôn máu lạnh, lúc này lại rơi nước mắt: “Tôi là sát thủ do Võng Lượng bồi dưỡng, nhưng từ lúc tôi quyết định đi theo anh, Võng Lượng không có bất kỳ quan hệ gì với tôi nữa, người tôi trung thành, luôn là anh!”
“Tôi biết!”
Thần sắc của Vương Nhất cuối cùng cũng dịu lại một chút, 5 năm nay, nhất cử nhất động của Lãnh Nhan anh đều nhìn thấy, nếu là nội gián ẩn nấp ở bên cạnh anh, không thể làm tới mức dùng mạng để đánh đổi được.
Anh chỉ là không chịu được sự phản bội, đặc biệt là sự phản bội của người thân cận nhất, nó giống như cứa tim.
“Cô để tôi yên tĩnh một mình.”
Vương Nhất cuối cùng vẫn không nói gì, vẻ mặt u sầu mở cửa xe, một người đứng ở bên đường, lặng lẽ hút thuốc.
Lãnh Nhan nhìn thấy, tự trách đồng thời càng đau lòng hơn, lần đầu tiên, cô ta căm ghét xuất thân của mình như vậy.
Cô ta hối hận rồi.
Hối hận lúc đó đi trên mặt băng mỏng, che giấu sự thật này,
Đặc biệt sau khi chuyện đó xảy ra, đại ca của thiếu chủ mất tích, anh hận Võng Lượng thấu xương, Lãnh Nhan không dám nói ra sự thật này.
“Cái đó, tôi có phải nói sai gì rồi không?”
Hồng Phật ngồi ở hàng ghế sau mặt mày mờ mịt, cẩn thận hỏi một câu.
Lãnh Nhan bỗng quay đầu, đôi mắt đỏ rực lạnh lùng liếc nhìn cô ta: “Nếu như thiếu chủ nghi ngờ tôi, tôi nhất định giết cô!”
“...”
Hồng Phật mặt mày ấm ức, cô ta chỉ là nói ra sự thật mà thôi, chọc ai trêu ai chứ?
Một lúc sau, Vương Nhất hút xong một điếu thuốc, quay lại trong xe.
“Thiếu chủ, tôi---”
Lãnh Nhan vừa muốn nói điều gì đó, Vương Nhất lại xua tay, khẽ mỉm cười: “Không cần nữa, hiểu lầm nói ra là được, đừng để trong lòng.’
Nói xong, anh lại dặn dò Hồng Phật vài việc, bảo cô ta cùng theo về Thiên An, sau đó nhắm mắt dưỡng thần.
Lãnh Nhan chỉ đáp một tiếng, tuy giọng điệu của Vương Nhất dịu đi không ít, nhưng cô ta vẫn nghe ra một chút xa cách trong lời nói, thiếu chủ không còn đối đãi với cô ta như trước kia nữa rồi!
Nghĩ tới đây, tim của Lãnh Nhan như dao cứa, cực kỳ khó chịu.
“Đưa tới đây thôi.”
Vương tộc Yên Đô, ở cổng Lý Thị, Vương Nhất mỉm cười với Lãnh Nhan.
Lãnh Nhan không có sống cùng với Vương Nhất, mà sống ở khách sạn năm sao ở nội thành.
“Vâng, thiếu chủ.”
Lãnh Nhan dõi mắt nhìn Vương Nhất đi vào vương tộc, cô ta lại dừng ở bên ngoài rất lâu, lúc này mới khởi động xe rời đi.
Vương Nhất lại không lập tức đi vào, mà đứng một mình rất lâu ở trong đình viện.
Anh không thể để Lý Khinh Hồng nhìn ra tâm sự của anh, có vài chuyện, đàn ông phải thầm chịu đựng, không thể để vợ con lo lắng.
Trong đầu, văng vẳng một câu Tiết Bình nói trước khi chết.
“ ‘Dơi’ ở xung quanh anh.”
“Là cô sao...”
Thần sắc của Vương Nhất phức tạp, lẩm bẩm nói.
Sự phát triển của sự việc cũng hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của anh ta.
Vốn muốn biết thông tin của Hồng Phật, không ngờ moi ra thân phận của Lãnh Nhan, cho dù Vương Nhất tin Lãnh Nhan không thể phản bội anh, nhưng mọi dấu hiệu đêu chỉ rõ, cô ta là một trong những ‘người Dơi được chọn’.
Một điếu thuốc rất nhanh đã cháy hết, Vương Nhất điều chỉnh tốt tâm trạng, sau đó lặng lẽ mở cửa phòng ra.
Đã rất khuya rồi, nhưng Lý Khinh Hồng và Vương Tử Lam vẫn chưa ngủ.
Lý Khinh Hồng là vì lo cho Vương Nhất, cô bé thì thuần túy là vẫn chưa hết cơn nghiện pháo hoa, rất có tinh thần.
“Chồng!”
“Ba!”
Vừa nhìn thấy Vương Nhất trở về, Lý Khinh Hồng và Vương Tử Lam đều chạy tới đón.
“Sao muộn như vậy còn chưa ngủ? Ngày mai 9 giờ bay rồi.”
Vương Nhất mỉm cười xoa đầu của Vương Tử Lam, ánh mắt lại dịu dàng nhìn sang Lý Khinh Hồng.
Chuyến đi Yên Kinh lần này, tuy từng thấy mặt của vương tộc Yên Đô, nhưng cũng không có thu hoạch gì cả.
Lý Khinh Hồng thay đổi cách gọi với anh rồi.
Từ ‘Vương Nhất’ biến thành ‘chồng’.
Sau vụ đập vào tường hôn mê, một phòng tuyến tâm lý cuối cùng trong tim Lý Khinh Hồng cuối cùng đã bị công phá, Vương Nhất ở trong lòng của cô, chiếm vị trí quan trọng, cô không rời xa anh được.
“Anh không ở đây, không ngủ được.”. Truyện Tổng Tài
Lý Khinh Hồng nhẹ nhàng ôm lấy Vương Nhất, khẽ nói.
Vương Nhất mỉm cười, lại không nói gì.
Lý Khinh Hồng nhìn Vương Nhất vài lần, cho dù anh đã che giấu rất tốt, nhưng Lý Khinh Hồng vẫn nhìn ra một chút dấu vết.
“Tử Lam, rất muộn rồi, mau đi ngủ có được không?”
Cô quay đầu nhìn sang Vương Tử Lam, dịu dàng nói.
“Không mà, con không buồn ngủ, con muốn xem hoạt hình!”
Vương Tử Lam không có nghe ra ý trong lời Lý Khinh Hồng, còn nghịch ngợm muốn ôm Vương Nhất.
“Tử Lam! Nghe lời!”
Giọng của Lý Khinh Hồng bất giác nặng thêm.
Vương Tử Lam lập tức sợ hãi rụt cổ lại, trốn ở đằng sau Vương Nhất.
Đối với Lý Khinh Hồng, cô bé luôn rất sợ.
Vương Nhất cũng đau lòng mà xoa đầu của cô bé: “Đừng dọa con.”
“Đã 10h30 rồi, còn không ngủ thì ra cái gì? Ngày mai còn phải bay nữa!”
Lý Khinh Hồng không có chiều Vương Tử Lam nữa, cường thế nói.
Vương Nhất nhìn ra ánh mắt của Lý Khinh Hồng, lúc này cũng bất lúc mà nói với Vương Tử Lam: “Tử Lam, đi ngủ trước có được không?”
“Được ạ.”
Ngay cả ba cũng nói vậy rồi, Vương Tử Lam chỉ có thể không tình nguyện mà đi ngủ, chỉ có điều trước khi ngủ mặt mày không vui liếc nhìn Vương Nhất, rất rõ ràng, ngay cả Vương Nhất cũng thù rồi.
Hai vợ chồng cùng nhau dỗ Vương Tử Lam ngủ, lúc này mới cùng nhau nằm ở trên giường.
Vương Nhất không có giống như bình thường, ôm Lý Khinh Hồng ngủ, mà ngẩn ngơ nhìn phía trước.
Lý Khinh Hồng càng lúc càng chắc chắn Vương Nhất có tâm sự, nhưng cô không hỏi, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy Vương Nhất.
“Khinh Hồng?”
Vương Nhất sững người, không hiểu rồi hỏi.
“Có gì không vui rồi, anh phải nhớ, còn có em và Tử Lam.”
Lý Khinh Hồng khẽ nói: “Giống như em có tâm sự, anh sẽ ở bên em không rời vậy.”
Vương Nhất rất cảm động, nhưng không có ý định nói chuyện của Lãnh Nhan, chỉ quay lại ôm lấy cô: “Cảm ơn em, Khinh Hồng.”
“Hai ngày này về nhà, em đã nghĩ rất lâu, bọn họ càng không muốn anh và em ở bên nhau, em càng muốn ở bên anh.”
Lý Khinh Hồng ngồi thẳng người, đôi mắt mị hoặc như tơ nhìn Vương Nhất: “Lần này, em nghĩ rất rõ ràng rồi, không có manh động, cũng không có cảm kích, chỉ thuần thúy --- muốn hòa làm một với anh.”
“Chồng, hôn em.”
Nói xong, chủ động nhắm mắt lại, dáng vẻ mặc anh ngắt hoa.