Sáng sớm hôm sau, Lãnh Nhan mặc đồ da bó sát, đứng ở cửa Tử Viên.
“Thiếu chủ, đã công bố treo tiền thưởng rồi, trong mấy ngày tới, sẽ có ba ngàn sáu mươi mốt sát thủ lục tục đến Thiên An, ám sát Thẩm Tử Kiện.
“Không tệ.”
Vương Nhất híp mắt gật đầu, công bố năm mươi phút đã có hơn ba ngàn sát thủ nhận nhiệm vụ, đây đã là một con số rất đáng sợ rồi.
Thử nghĩ xem, một thành phố, ẩn nấp hơn ba ngàn sát thủ, ngụy trang thành đủ loại người chờ cơ hội hành động, nếu truyền ra ngoài, cả thành phố đều sẽ chìm vào khủng hoảng.
Bỗng nhiễn, Vương Nhất cười với Lãnh Nhan: “Không nghĩ tới thanh danh ‘ám dạ quân mẫu’ này của cô còn rất có ích đấy.”
Sắc mặt Lãnh Nhan lập tức đỏ bừng, hiếm khi xấu hổ: “Dù thanh danh tôi có lớn, còn không phải bị thiếu chủ chế phục, cam tâm tình nguyện theo thiếu chủ.”
Vương Nhất cười to ha hả: “Năm năm trước, cô muốn đến giết tôi đó!”
Lời này vừa nói ra, mặt Lãnh Nhan càng đỏ, như sắp rỉ máu.
Tuy nhiên, hai người không hẹn mà cùng nhớ tới trước đây, bất giác nhìn nhau một cái, hiểu ý cười.
Duyên phận thật sự là một thứ kỳ diệu, ai có thể nghĩ tới, Lãnh Nhan ở trước mặt Vương Nhất nhu thuận như một chú mèo con, vào lần đầu tiên gặp mặt, lại đao to múa lớn muốn ám sát anh.
Lãnh Nhan lúc đó còn chưa phải sát thủ đứng đầu danh chấn thiên hạ, chỉ là một sát thủ nhất lưu mà thôi, sát thủ như vậy, phất tay bắt được bó to.
Ám sát Vương Nhất đương nhiên là thất bại, nhưng Vương Nhất không làm gì cô ta, ngược lại thả cô ta đi.
Nhiệm vụ thất bại, Lãnh Nhan khó thoát tội, xém chút mất mạng dưới hình phạt tàn khốc của tổ chức sát thủ, cuối cùng lại bị Vương Nhất theo dõi ngược lại cứu.
Tổ chức sát thủ của Lãnh Nhan bị hủy diệt, không nhà để về, lại thêm trong lòng cảm kích, Lãnh Nhan bèn đi theo Vương Nhất, chứng kiến quá trình Vương Nhất quật khởi. truyện teen hay
Đây chính là câu chuyện của Vương Nhất và Lãnh Nhan.
“Đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông, vậy thì đi thôi, đến nhà họ Lương!”
Ánh mắt Vương Nhất sắc bén, phất tay, cùng Lãnh Nhan đến nhà họ Lương.
Cùng lúc này, nhà họ Thẩm.
Thẩm Tử Kiện đang ngồi ngay ngắn trên ghế, đối diện là ông lão mũi ưng tóc bạc phơ, chính là gia chủ hiện tại của nhà họ Thẩm, Thẩm Thiên Sơn.
Trước mặt họ là một người phụ nữ đang nằm, khuôn mặt xinh đẹp thanh tú, vóc dáng mảnh mai.
Chỉ là, ánh mắt cô ta nhìn sang hai ông cháu Thẩm Tử Kiện ngập tràn sợ hãi.
Vì trên người cô ta đặt đủ loại thức ăn mỹ vị, phục vụ người khác ăn uống.
Ở nơi này, cô ta không có nhân quyền, chỉ là dụng cụ đựng thức ăn mà thôi.
“Ông, vừa rồi nhận được tin tức, tối qua Vương Nhất và Lý Khinh Hồng gặp tập kích của sát thủ Lương Ý Hành phái ra, hiện tại, Vương Nhất đã biết là do nhà họ Lương làm, đang hướng về phía nhà họ Lương.”
Thẩm Tử Kiện dùng đũa gắp một miếng sashimi trên người người phụ nữ, vừa ăn vừa nói.
“Tốt!”
Thẩm Thiên Sơn đập tay, cười to nói: “Thật không hổ là Tử Kiện, cháu ngoan của ông, như vậy nhà họ Thẩm chúng ta không cần gì cả đã có thể ngồi ngư ông đắc lợi rồi.”
Được ông nội khen ngợi, Thẩm Tử Kiện cũng vui mừng trong lòng, lại nói: “Hơn nữa, cháu còn nhận được một tin tức, ả tiện nhân Lý Khinh Hồng kia đã công khai mối quan hệ vợ chồng với Vương Nhất trên hôn lễ nhà họ Văn, hai người con đại náo hôn lễ của nhà họ Văn, cướp đi cô dâu!”
“Cái gì?”
Ánh mắt Thẩm Thiên Sơn ngưng lại: “Tin tức này có thật không?”
“Hoàn toàn chính xác.” Thẩm Tử Kiện cười âm trầm.
“Thật là trời cũng giúp nhà họ Thẩm ta!”
Thẩm Thiên Sơn điên cuồng cười to: “Hai kẻ ngu xuẩn, nếu không công khai, sống bình đạm qua ngày, thì chả sao, lại dám công khai, như vậy càng có nhiều thế lực muốn đối địch Vương Nhất.”
“Như vậy, nhà họ Lương vong, Vương Nhất cũng vong.”
Nụ cười trên mặt Thẩm Tử Kiện càng sâu: “Nhà họ Kim chỉ có một mình Kim Thúy Như, dù có yêu nghiệt, cũng khó mà thành tựu, đợi nhà họ Thẩm ta nuốt nhà họ Lương, nhà họ Nhan cũng không cách nào đối chọi với chúng ta, tới đó, Thiên An chỉ có một hào môn, chính là nhà họ Thẩm ta!”
“Hahaha…”
Thẩm Thiên Sơn bị những lời này nói đó mặt mày hồng hào, cười to nói: “Tử Kiện à, xem ra ông hứa truyền vị trí gia chủ cho cháu là lựa chọn chính xác.”
“Cảm ơn ông nội!”
Thẩm Tử Kiện mừng rỡ, đời thứ hai nhà họ Thẩm tầm thường, chức vị gia chủ cũng rơi tới người kiệt xuất nhất đời thứ ba, trên người Thẩm Tử Kiện.
Thẩm Thiên Sơn lại nói: “Tử Kiện, Vương Nhất đã ra tay với nhà họ Lương, bất kể ai thắng ai thua, cháu đều nên đến nhà họ Lương một chuyến, ra mặt điều đình.”
“Vâng!”
Thẩm Tử Kiện đáp một tiếng, nhanh chóng rời đi nhà họ Thẩm.
…
Có người vui có người sầu.
Khác với nhà họ Thẩm vui vẻ phồn thịnh, nhà họ Lương lại ngập tràn hơi thở chết chóc.
Chuyện Vương Nhất và Lý Khinh Hồng tối qua gặp sát thủ cũng truyền vào tai Lương Ý Hành, lúc này anh ta đang thấp thỏm bất an ngồi trên sofa, sắc mặt tái nhợt.
Trong phòng, chỉ có anh ta và Lương Nhật Tân.
“Anh họ, anh chắc chắn lệnh treo thưởng của anh đã bị chặn sao?”
Sắc mặt Lương Nhật Tân ngưng trọng, trầm giọng hỏi.
“Chắc chắn.”
Lương Ý Hành cắn răng nói: “Ngay cả lệnh treo thưởng còn chưa phát ra, đã bị hệ thống tự động chặn rồi, làm sao mời sát thủ đến giết Vương Nhất và Lý Khinh Hồng?”
Mà sự thật lại là đã xuất hiện sát thủ giữa đường chặn lại Vương Nhất và Lý Khinh Hồng, tương đương với Lương Ý Hành đang cõng nồi cho người khác.
Vốn dĩ chuyện này cũng chẳng có gì, dù sao Lương Ý Hành chính là muốn Vương Nhất chết, nhưng sát thủ mời tới lại thực lực không đủ, bị Vương Nhất giết ngược lại, vậy thì rất ngu xuẩn rồi.
Anh ta đã bại lộ dưới ánh mặt trời, lúc nào cũng có thể nhận báo thù điên cuồng của Vương Nhất.
Ầm –
Bỗng nhiên, phía ngoài nhà họ Lương lại truyền tới tiếng vang đinh tai nhức óc, ngay cả mặt đất cũng rung chuyển.
Lương Ý Hành vốn đang tức giận, lúc này càng thêm bạo nộ: “Ầm ĩ chuyện gì!”
“Gia chủ, không hay rồi, Vương Nhất lại quay lại rồi, lần này dẫn theo một người phụ nữ khác, hủy cổng lớn nhà họ Lương rồi!”
Ngoài cửa xông vào một tiểu bối nhà họ Lương, mặt đầy kinh hoảng bối rối, kinh sợ kêu lên.
“Cái gì! Vương Nhất quay lại rồi?”
Vừa nghe thấy lời này, sắc mặt Lương Ý Hành lập tức trở nên tái nhợt, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới!
Lương Nhật Tân không nói chuyện, khóe miệng cong lên nụ cười lạnh.
Anh ta không tin Vương Nhất nhìn không ra vấn đề bên trong, tuy nhiên, lại vẫn xông tới, chứng minh anh cũng muốn mượn chuyện này khai đao với nhà họ Lương!
Lương Ý Hành và Lương Nhật Tân vội vàng chạy ra ngoài, cảnh tượng trước mắt lại khiến họ ngây người, trái tim xém chút nhảy ra khỏi cuống họng.
Cổng lớn vòng sắt đầu lân sừng sững mười mấy năm của nhà họ Lương lại sụp đổ, bụi đất mù mịt.
Đợi khói bụi tản đi, mơ hồ nhìn thấy hai người kiêu ngạo đứng đó, ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn xung quanh.
Chính là Vương Nhất và Lãnh Nhan.
“Đập nát tấm biển kia cho tôi.”
Vương Nhất chỉ vào phía trên nhà họ Lương, bảng hiệu dãi nắng dầm mưa tồn tại nửa thế kỷ, lạnh giọng nói.
Lãnh Nhan giơ tay, khẽ vạch tấm biển phía trên.
Răng rắc –
Tám chữ to rồng bay phượng múa trong tấm biển: Lương thị trường tồn, vạn thọ vô cương, bị Lãnh Nhan chém thành đôi, rơi xuống đất, chia năm xẻ bảy.
Nhìn thấy một màn này, trái tim Lương Ý Hành đau đớn, bảng hiệu nhà họ Lương như trân bảo trong mắt anh ta, tượng trưng cho thể diện lại bị Vương Nhất khinh thường hủy hoại như vậy.
“Vương Nhất, anh đến nhà họ Lương tôi, rốt cuộc muốn làm gì?” Anh ta tức giận hét lên.
Ánh mặt Vương Nhất lạnh lùng nhìn sang, thản nhiên nói ra ba chữ.
“Diệt nhà họ Lương.”