Đối diện với câu hỏi của tất cả mọi người, khuôn mặt Lý Mộng Đình u ám, gật đầu.
Sau đó, Châu Mỹ Ngọc và những người khác đều rơi vào sự trầm mặc rất lâu, không ai nói gì.
Tin tức Vương Nhất kết hôn, lúc trước bọn họ không nghe ngóng được gì, dẫn đến lúc nãy Lý Mộng Đình nói ra, tất cả mọi người đều có chút không tiếp nhận được.
“Cái đồ bỏ đi kia, sao lại đột nhiên kết hôn?”
Châu Mỹ Hòa nghĩ kiểu gì cũng không hiểu được: “Bây giờ cậu ta kết hôn rồi, chúng ta phải làm sao?”
Vốn dĩ bọn họ còn muốn để Lý Mộng Đình đi lấy lòng Vương Nhất, tìm ra nội tình của Vương Nhất, bây giờ thì hay rồi, Vương Nhất đã kết hôn, là một người đàn ông đã có vợ, Lý Mộng Đình phải làm sao để tiếp cận anh?
“Cái đồ bỏ đi này! Rốt cuộc có bao nhiêu bí mật đang giấu chúng ta!”
Châu Mỹ Ngọc càng nghĩ càng tức giận, tức đến mức hất đổ cả cốc ở trên bàn.
“Còn dám đánh con gái tôi, đừng rơi vào tay tôi, nếu không tôi sẽ khiến cậu ta sống không bằng chết!”
Châu Mỹ Hòa vội vàng đi đến an ủi: “Chị hai, đừng tức giận nữa, cũng là tình báo của chúng ta bị sai, hại Mộng Đình bị đánh vô ích.”
Lập tức, sắc mặt Lý Mộng Đình hơi thay đổi: “Cô út, câu này của cô có ý gì? Lẽ nào trận đánh này, con bị đánh vô ích sao?”
“Lẽ nào không phải?”
Châu Mỹ Hòa trợn mắt: “Chúng ta bảo cháu đi lấy lòng Vương Nhất, xin lỗi cậu ta, nói lời hay ý đẹp, khôi phục lại mối quan hệ trước kia, không phải bảo cháu đi quyến rũ cậu ta.”
Nói như vậy, ánh mắt mọi người trong nhà nhìn Lý Mộng Đình đều có chút không đúng.
Quả thật, đây là cách làm tồi tệ nhất, nhưng lại được Lý Mộng Đình nghĩ đến.
“Bây giờ, chỉ có thể gọi điện thoại cho ba, bảo ông ấy nghĩ cách.”
Mọi người cũng gật đầu, sau đó để Lý Mộng Đình gọi cuộc điện thoại này.
“Mộng Đình, chuyện làm thế nào rồi? Thái độ của Vương Nhất kia với con đã thay đổi chưa?”
Vừa được kết nối, đã truyền đến tiếng cười haha của Châu Chí Kiên.
Vẻ mặt Lý Mộng Đình rất khó coi: “Ông nội, bị cháu làm hỏng rồi, thái độ của Vương Nhất với cháu không chỉ không có chuyển biến, còn đánh cháu một trận.”
“Cái gì, làm hỏng rồi?”
Giọng nói của Châu Chí Kiên đột nhiên cao lên 8 độ: “Cháu có biết làm không vậy, chuyện đơn giản như vậy cũng có thể làm hỏng được?”
Lý Mộng Đình bị giáo huấn một trận, vốn dĩ trong lòng đã ủy khuất, bị Châu Chí Kiên mắng như vậy, lập tức càng thêm ủy khuất, đột nhiên bật khóc.
“Khóc cái gì mà khóc? Đúng là một lũ bỏ đi!”
Châu Chí Kiên vô cùng tức giận nói: “Rốt cuộc cháu đã làm gì, mà Vương Nhất lại đánh cháu?”
Châu Mỹ Ngọc không thể nhìn được nữa, giành lấy điện thoại, lên tiếng nói: “Ba, ba đừng trách Mộng Đình nữa, đều là cái tên Vương Nhất kia, vậy mà đã kết hôn rồi, ba nói xem cách kia còn thực hiện được không!”
“Kết hôn rồi?”
Đầu bên kia điện thoại cũng im lặng một lúc, giọng nói của Châu Chí Kiên trở nên nghiêm túc: “Tin tức này có chính xác không?”
“Vô cùng chính xác!”
Lý Mộng Đình ở bên cạnh vội vàng nói: “Người phụ nữ đánh con, tự xưng là em vợ của Vương Nhất, không thể sai được!”
“Đã như vậy, có đi lấy lòng cậu ta, cũng không có ý nghĩa gì.”
Châu Chí Kiên nói: “Nhưng, theo như ba thấy, đây không phải là chuyện xấu.”
Châu Mỹ Ngọc nghe mà mơ hồ: “Ý ba là gì?”
“Vương Nhất kia đã kết hôn rồi, nhất định đã có vợ con, lúc này là lúc người đàn ông vô cùng yếu đuối và mẫn cảm.”
Châu Chí Kiên nham hiểm nói: “Muốn hủy diệt cậu ta, chỉ cần một bước....”
Nghe đến đây, tất cả mọi người đều không khỏi ớn lạnh.
“Ông nội, ông muốn ra tay với vợ con của Vương Nhất?” Lý Mộng Đình kinh ngạc hỏi.
“Đây là cách cuối cùng.”
Châu Chí Kiên nói: “Có nghe ngóng được vợ của Vương Nhất là ai không?”
“Không....”
Lý Mộng Đình lắc đầu, cô ta chỉ gặp em vợ của Vương Nhất.
Nhưng, cô em vợ xinh đẹp như vậy, thế thì cô chị chắc không hề kém cạnh cô ta.
“Điều tra cho ông!”
Giọng điệu của Châu Chí Kiên vô cùng uy nghiêm và đáng sợ: “Cho dù có phải đào ba tấc đất, cũng phải đào ra thông tin về thân phận của vợ Vương Nhất, đó là điểm yếu của cậu ta!”
“Vâng!”
Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình và những người khác cả người chấn động, lần lượt nhận mệnh lệnh.
.... Truyện Điền Văn
Đưa Lý Tuyết Nhi trở về trường học, Vương Nhất trở về Tử Viên.
Vừa xuống xe, đã nhận được điện thoại của La Chí Viễn.
“Ông chủ, chỉ cần một câu nói của anh, tôi có thể đá Thường Kỉ ra khỏi thương hội Hồng Ưng.”
Vương Nhất lại khẽ cười: “Không gấp, tôi có cách hay hơn.”
Đúng vậy, nếu như đơn thuần muốn Thường Kỉ tan cửa nát nhà, anh hoàn toàn có thể để La Chí Viễn ra mặt, trực tiếp đá Thường Kỉ ra khỏi thương hội Hồng Ưng, không có chức vụ thành viên của thương hội Hồng Ưng, sự diệt vong của Dược phẩm Thường Kỉ chỉ là chuyện một sớm một chiều.
Nhưng, đây không phải là kết quả mà Vương Nhất muốn.
Điều mà anh muốn, là sự thật chuyện ‘ba một sáu’ nổi lên mặt nước, Chu Bá đã đồng ý với Vương Nhất, ra mặt công bố sự thật với tất cả mọi người, chuyện tiếp theo là dùng cách của người khác để trừng trị người khác.
“Ông chủ, theo ý của anh, tôi nên làm gì?” Giọng nói của La Chí Viễn có sự tôn trọng khó nói ra được.
“Rất đơn giản.”
Vương Nhất thờ ơ nói: “Trọng dụng ông ta, giúp đỡ ông ra mở rộng thị trường y dược ở Giang Chiết.”
“Ba năm trước, Dược phẩm Thường Kỉ làm nhà họ Lý sập như thế nào, ông cũng phải làm sập Dược phẩm Thường Kỉ như vậy.”
Nói đến đây, trong mắt Vương Nhất tràn đầy sát khí.
Không vì điều gì khác, chỉ muốn trút giận cho ba.
Nhà họ Lý là một tay ba gây dựng lên, khó khăn lắm mới phát triển, nhưng lại bị Dược phẩm Thường Kỉ bôi nhọ, làm sập, Lý Thiên Dương với tư cách là gia chủ của nhà họ Lý, đã thân bại danh liệt, cõng bao nhiêu sự trách móc, và áp lực, ai có thể hiểu được?
La Chí Viễn nghe thấy vậy, ánh mắt cũng nheo lại: “Tôi biết rồi, ông chủ, anh muốn để ông ta bò càng cao ngã càng đau!”
“Chính xác.”
“Thuộc hạ sẽ lập tức đi làm, người đắc tội với ông chủ, đừng ai nghĩ đến chuyện sống tốt!”
La Chí Viễn nói xong, lập tức cúp điện thoại.
Vương Nhất thu lại sát khí trên người, lúc này mới chậm rãi đi vào Tử Viên.
Mười phút sau khi anh đi vào Tử Viên...
Sột soạt...
Trong khu vực xanh bên phía đối diện đường, lại có một người phụ nữ lạnh lùng, cả người mặc đồ da bó sát.
Áo đen, tóc đen, quần đen, ủng đen, ngay cả đôi mắt của cô ta cũng là màu đen.
Người sẽ và dám ăn mặc như thế này, bên cạnh Vương Nhất chỉ có một mình Lãnh Nhan.
Nhưng người phụ nữ này, rõ ràng không phải là Lãnh Nhan.
Khí chất của cô ta gần giống với Lý Khinh Hồng, nhưng không lạnh lùng như Lý Khinh Hồng.
Nếu như nói Lý Khinh Hồng là tảng băng vạn năm không tan, vậy thì người phụ nữ này chính là nguyệt thần ở trên cung trăng lạnh lẽo, cô độc, tịnh mịch, quen một mình.
Ngoài ra, còn có sự đau buồn nhàn nhạt.
Đây là một người phụ nữ có tâm sự.
Cô ta lặng lẽ đứng ở đối diện đường, nhìn về phía Vương Nhất biến mất, nhếch miệng nở nụ cười.
Nụ cười kia, không mãnh liệt, rất nhạt, giống như chuồn chuồn đạp nước, đạp được sẽ dừng lại.
Nhưng, lại cho người khác cảm giác kinh diễm của trăm hoa đua nở, vạn con chim cùng hót.
“Tìm được anh rồi.”
Người phụ nữ vui vẻ, lẩm bẩm.
Cô ta không đi theo vào Tử Viên, mà đứng ở đó mấy giây, sau đó quay người rời đi.
Mái tóc đen óng ả dựng lên, rất giống dạ minh châu đứng trên đỉnh mây.
Cô đơn lạnh lẽo như tuyết.