Vương Tử Lam đối với chuyện mình bị bắt cóc, không hề biết gì, trên đường còn rất dẻo miệng, cứ nói mãi những chuyện ban sáng đi khu vui chơi với Lý Tuyết Nhi.
Thấy con gái không bị ảnh hưởng gì, Vương Nhất cũng thở phào, anh sợ nhất chuyện bắt cóc lần này sẽ để lại ám ảnh cuộc đời cho Vương Tử Lam.
Lãnh Nhan lái xe, rất nhanh đã tới Tử Viên.
Lý Khinh Hồng và Lý Tuyết Nhi không nói một lời ngồi trên sô pha, vẻ mặt hết sức lo lắng.
“Khinh Hồng, anh trở về rồi.” Vương Nhất đẩy cửa ra, nói.
Nghe thấy tiếng của Vương Nhất, Lý Khinh Hồng và Lý Tuyết Nhi đứng dậy theo phản xạ, gấp gáp hỏi: “Tử Lam đâu? Tử Lam sao rồi!”
Vương Nhất vẫy tay, Vương Tử Lam chơi vẫn chưa đủ đã đã lon ton chạy vào, cười nói với gương mặt ngọt ngào: “Mẹ, dì út.”
“Tử Lam---”
Thấy Vương Tử Lam hoàn hảo không sao, Lý Khinh Hồng và Lý Tuyết Nhi lập tức kích động chạy tới trước mặt Vương Tử Lam, bế Vương Tử Lam lên, kiểm tra với vẻ lo lắng: “Tử Lam, con không sao chứ, có bị thương ở đâu không?”
Vương Tử Lam vẻ mặt ngơ ngác: “Mẹ, mẹ bị sao thế? Con không sao.”
Chắc chắn trên người Vương Tử Lam không có bất kỳ vết thương nào, ngay cả tính cách cũng không bị ảnh hưởng, trái tim treo lơ lửng của Lý Khinh Hồng cũng hạ xuống, ôm chặt lấy Vương Tử Lam, nhắm mắt lại: “Tốt quá rồi, con không sao, mẹ thật sự lo lắng chết rồi.”
Lý Tuyết Nhi nhìn thấy Vương Tử Lam bình an vô sự, cũng rất vui, nhưng ánh mắt nhìn Vương Nhất, trong lòng vẫn rất áy náy.
“Anh rể, xin lỗi, em---”
Vương Nhất lại xua tay: “Không cần nói nữa, sự việc đều đã qua rồi, Tử Lam không sao, đây là điều quan trọng nhất.”
Miệng của Lý Tuyết Nhi hơi há ra, giống như muốn nói cái gì đó, nhưng một câu cũng không nói ra được, cũng không biết là kích động hay tự trách, viền mắt đỏ lên, nước mắt tí tách rơi xuống.
Lý Khinh Hồng thấy vậy, cũng nhẹ nhàng ôm cô ta, lau nước mắt rơi trên mặt cho cô ta: “Được rồi, em cũng không cần tự trách, chuyện này không trách em.”
“Cảm ơn chị, anh rể...”
Lý Tuyết Nhi vừa cảm kích nói, khóc lại càng lớn tiếng hơn, trong lòng vô cùng tự trách.
Vương Tử Lam bị người ta bế đi, tất cả là do cô ta không trông kỹ, nếu không phải có anh rể thì cô ta đã gây ra nghiệp chướng cả đời không thể tha thứ, nhưng bất luận là chị gái hay anh rể đều không có quá trách cô ta.
Mà cô ta lại có ý nghĩ tranh anh rể với chị gái, khiến trong lòng Lý Tuyết Nhi rất áy náy.
Chơi một ngày, Vương Tử Lam rất nhanh đã ngủ thiếp đi, đợi tới khi con gái ngủ, Lý Khinh Hồng mới liếc nhìn Vương Nhất bằng ánh mắt cảm kích, nói: “Hôm nay, thật sự cảm ơn anh, nếu không có anh, em cũng không biết sống tiếp như nào...”
Không đợi Lý Khinh Hồng nói hết thì Vương Nhất đã nhẹ nhàng bịt miệng của cô lại, khẽ lắc đầu, nói: “Hai người một người là vợ của anh, một người là con gái của anh, là hai người quan trọng nhất của anh, anh bằng lòng làm bất cứ chuyện gì cho mẹ con em.”
Mắt của Lý Khinh Hồng đỏ lên, há miệng, nhưng một câu cũng không nói ra được.
Cô là một người không giỏi biểu đạt tình cảm, rõ ràng trong lòng cảm ơn Vương Nhất, nhưng không thể truyền đạt, cuối cùng chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Khi Lý Khinh Hồng đi vào nhà vệ sinh, Vương Tử Lam vốn nhắm mắt bỗng mở đôi mắt tinh nghịch ra, nháy mắt với Vương Nhất.
Vương Nhất bỗng kinh ngạc một trận: “Thì ra con chưa ngủ?”
Vương Tử Lam lắc đầu, ngoan ngoãn nói: “Ba mẹ không ngủ, con không ngủ được.”
Vương Nhất vui mừng, ôm cơ thể nhỏ bé của Vương Tử Lam ngồi ở trên đùi của mình.
Cô bé lại đảo đôi mắt về phía nhà vệ sinh, nói với Vương Nhất bằng giọng nói non nớt: “Mẹ bây giờ vẫn hoảng hốt lo sợ, ba, ba phải làm mẹ cười.”
Vương Nhất sững người, sau đó cười khổ không thôi mà nói: “Ba phải làm sao để mẹ cười?”
“Rất đơn giản, chỉ cần ba nắm tay của mẹ gọi mẹ là vợ thì được rồi.”
“...”
Vương Nhất trợn to mắt nhìn Vương Tử Lam, trong lòng nghĩ con gái mới 5 tuổi, sao lại hiểu chuyện ở phương diện này chứ?
Lúc này, anh nhớ tới lời của Lý Tuyết Nhi, trong lòng thầm kinh ngạc, lẽ nào thật sự là di truyền song thương?
Lúc này, Lý Khinh Hồng đã đi ra, chỉ có điều vẫn chìm đắm trong ám ảnh Vương Tử Lam suýt nữa xảy ra chuyện, viền mắt đỏ đỏ.
“Vợ.”
Vương Nhất bỗng nhiên đi tới trước mặt Lý Khinh Hồng, có hơi ngại ngùng mà gọi một tiếng: “Vợ.”
Cách gọi thân mật như vậy, cho dù là Vương Nhất, cũng cảm thấy ngại, còn có chút thấp thỏm.
Lý Khinh Hồng càng kinh ngạc tới trợn to mắt, sững người một lúc lâu, mới đỏ mặt quở trách: “Anh gọi linh tinh cái gì, để Tử Lam nghe thấy thì phải làm sao?”
Vương Tử Lam dùng chăn trùm đầu, nhắm mắt nói: “Tử Lam ngủ rồi, cái gì cũng không nghe thấy.”
Lý Khinh Hồng ngây ngốc nhìn Vương Tử Lam trốn ở trong chăn, lúc này mới phản ứng lại, thì ra là kế hoạch của Vương Tử Lam, lập tức giả bộ tức giận, nói: “Giỏi, đã muộn như vậy rồi, còn chưa ngủ, xem mẹ có đánh mông của con không...”
Vương Tử Lam lập tức bọc chăn lăn tới đằng sau Vương Nhất, cười khanh khách nói: “Con không sợ, con có ba, ba sẽ bảo vệ con.”
Lý Khinh Hồng lập tức bật cười, trèo lên giường, ôm lấy Vương Tử Lam, cù cô bé.
Thấy hai mẹ con chơi đùa vui vẻ với nhau, Vương Nhất cũng cười vui vẻ, trong lòng lại càng thêm kiên định.
Cho dù mất đi tất cả, cho dù đối địch với người trong thiên hạ, cũng phải giữ nụ cười của bọn họ.
Vui đùa một trận, Lý Khinh Hồng và Vương Tử Lam đều muốn ngủ rồi, Vương Nhất cũng định nằm xuống.
Tuy nhiên, vừa tắm gội xong thì nghe thấy dưới tầng truyền tới tiếng chuông cửa ‘ting ting’.
Vẻ mặt của Vương Nhất nghi hoặc, muộn như vậy rồi, sẽ là ai?
Lý Khinh Hồng luôn là độc lai độc vãng, cộng thêm mỗi một ngôi biệt thự trong Tử Viên đều cách nhau khá xa, cho nên cũng không thể là chuông cửa của nhà hàng xóm.
Lý Khinh Hồng đang muốn đi xuống tầng mở cửa, Vương Nhất lại gọi cô lại: “Để anh đi.”
Nói xong, anh từ từ đi xuống cầu thang.
Anh không có lập tức đi mở cửa, mà liếc nhìn camera.
Trước cửa lớn không có một ai.
Thấy vậy, mắt của Vương Nhất lập tức nheo lại, tối nay đã trải qua nhiều chuyện kinh tâm động phách như vậy, anh không thể không lưu ý.
Ánh mắt của anh sắc lạnh, cả người co lại, hít sâu một hơi, sau đó mở cửa ra.
Khi mở cửa, một đạo tàn ảnh màu đen lướt nhanh về phía anh.
“Tìm chết!”
Vương Nhất tưởng lại là sát thủ muốn gây bất lợi với người nhà của anh, lập tức sát khí trong mắt bùng nổ, đang muốn ra tay thì trong mũi ngửi được một mùi hương thoang thoảng quen thuộc.
Sau đó, trong lòng nhiều thêm một cô gái mặc đồ bó sát màu đen.
Hai mắt của cô ta nhắm chặt, cả người không có sức nằm trong lòng Vương Nhất, giống như coi Vương Nhất là bến đỗ cuối cùng.
Lập tức Vương Nhất cảm thấy sửng sốt, đều khiến anh sửng sốt không phải là có một cô gái lao tới ôm ấp, mà là cô gái mặc đồ bó sát này, cả người đều là máu.
Trên dưới cơ thể, mười mấy vết thương, còn đang chảy máu.
Vương Nhất lật người cô gái lại, nhìn gương mặt, giống như bị sét đánh, vô cùng sốc. Truyện Bách Hợp
“Nhã My?!”