Sau khi Vương Nhất dứt lời, bầu không khí trong phòng khách xảy ra sự thay đổi vi diệu.
Mọi người không tiếp tục căm thù nhìn Vương Nhất nữa, mà ánh mắt vô thức nhìn sang mọi người xung quanh, cảnh giác lẫn nhau, hoài nghi lẫn nhau.
Từ vẻ mặt không dám tin, trợn mắt há hốc mồm của Ngụy Thương Kiều thì có thể nhìn ra, Vương Nhất nói trúng tâm sự của bà ta, bà ta quả thật dị ứng nặng với phấn hoa.
Vậy thì là ai làm?
Trừ Vương Nhất, Lý Khinh Hồng, Lý Tuyết Nhi, Lạc Thanh Thủy, những người còn lại là người của Lý Thị.
Không ai muốn bị coi thành nội gián, vậy thì chỉ có liều mạng đi nghi ngờ người khác --- Đây là cách bảo vệ bản thân cơ bản nhất của con người.
Cách nói của Vương Nhất vô cùng điên cuồng, ngay cả Lý Khinh Hồng cũng không tin mà trợn to mắt, vội vàng đẩy vệ sĩ ra, đi tới trước mặt Vương Nhất: “Điều anh nói là thật sao?”
Vương Nhất gật đầu, nghiêm túc nói: “Bà ta nói thế nào cũng là vợ của ba em, anh sao lại ra tay với bà ta chứ?”
Lý Khinh Hồng không nói gì, một tay chỉ nắm chặt bàn tay của Vương Nhất, tảng đá treo trong tim cũng hạ xuống.
Đối với cô mà nói, chỉ cần Vương Nhất không phải hung thủ là đủ rồi.
Bầu không khí như này duy trì rất lâu mới bị Lý Tinh Sở phá vỡ bằng một tiếng quát giận dữ
“Anh đừng mê hoặc lòng người!”
Anh ta mặt mày tức giận đi tới trước mặt Vương Nhất: “Đây chỉ là suy đoán phiến diện của anh, không có bất cứ chứng cứ chứng minh điều anh nói là đúng, anh vẫn là người tình nghi lớn nhất.”
Đối với điều này, Vương Nhất chỉ cười lạnh nhạt: “Tôi chỉ nói ra sự thật, có tin hay không tùy anh, nhưng bác gái nếu không được, trong số người ở đây không ai thoát được liên quan.”
Lời này vừa dứt, tất cả mọi người có mặt đều thay đổi sắc mặt.
Vương Nhất nói đúng, điều quan trọng nhất hiện nay không phải tìm ra hung thủ, mà là chữa cho Ngụy Thương Kiều trước.
Lạc Thanh Thủy nhìn chằm chằm bóng hình của Vương Nhất, thần sắc sững sờ mà lẩm bẩm: “Cậu ta ngay cả những chuyện này cũng tính toán xong rồi sao...”
Trước đó bà ta cảm thấy Vương Nhất không phải là một người sẽ chịu thiệt, bây giờ bà ta mới hiểu, sự tủi nhục phải chịu trước đó, chỉ là vì lúc này.
“Chuyện này rốt cuộc là sao?”
Lý Khinh Hồng nhìn Vương Nhất, vẻ mặt nghi hoặc hỏi.
Vương Nhất cười lạnh nhạt, sau đó nhìn sang tất cả mọi người, mỉm cười nói: “Loại phấn hoa này trước kia khi anh làm lính từng may mắn thấy được, đó là một đóa hoa đến từ Tây Cương.”
“Tây Cương sao?!”
Lời này vừa dứt, mí mắt của tất cả mọi người giật giật.
Nơi này quá thần bí, tới mức tất cả mọi người đều cho rằng không tồn tại.
“Đóa hoa đó ở đâu?”
Lý Tinh Sở trầm giọng hỏi.
Anh ta vẫn tin, tất cả chuyện này chỉ là suy đoán của Vương Nhất, không nhìn thấy đóa hoa đó, anh ta sẽ không tin.
Vương Nhất mỉm cười, tiếp tục nói: “Tôi nói rồi, loại hoa này chỉ có tác dụng đối với người dị ứng phấn hoa, cho nên người mang tới loại hoa này, nhất định là người rất quen thuộc với bác gái, vậy nên nhất định sẽ để ở nơi cách bác gái rất gần.”
Nghe thấy lời của Vương Nhất, mọi người bỗng thay đổi sắc mặt, vẻ mặt trở nên vi diệu.
Bọn họ vô thức dùng dư quang liếc nhìn về một phía --- Lý Thế Nhân ở trung tâm.
Trong những người ở đây, người quen thuộc nhất thói quen sinh hoạt của Ngụy Thương Kiều, người bên gối của bà ta, Lý Thế Nhân!
Là gia chủ làm sao?
Ý nghĩ này vừa dấy lên, tất cả mọi người đều tê dại da đầu, không dám tin.
Tuy nhiên, Lý Thế Nhân vẫn mặt không đổi sắc, chỉ là trong ánh mắt ngẫu nhiên nhìn sang Vương Nhất có thêm một phần sững sờ.
“Còn không đi tìm.”
Ngụy Thương Kiều ôm bụng quét to một tiếng, đau tới mức trán đều là mồ hôi.
Tất cả mọi người đều đi tìm, cuối cùng, ở đằng sau cửa sổ ở ban công, tìm được một chậu hoa.
Ngay lập tức, những ánh mắt sửng sốt, nhìn qua.
Đóa hoa này có vẻ ngoài đặc biệt, toàn thân đỏ máu, hình dạng nở của cánh hoa giống như cánh môi chảy nước.
“Nó tên là hoa miệng to, sinh trưởng ở Tây Cương, quả kết ra sẽ tỏa ra một mùi hương đặc biệt, có sức sát thương rất lớn đối với người dị ứng phấn hoa, hút vào nhẹ thì đau đớn khó chịu, nặng thì bất tỉnh 3-5 ngày.”
Vương Nhất lại nhìn sang Ngụy Thương Kiều, lạnh nhạt nói: “Lúc đầu khi gặp bác gái, tuy trên mặt bác gái trang điểm dày xinh đẹp, nhưng lỗ chân lông ở mặt khó tránh xuất hiện mụn, đây là triệu chứng dị ứng với phấn hoa.”
“...”
Sau khi dứt lời, hiện trường im phăng phắc, một chút âm thanh cũng không có. Truyện Truyện Teen
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm đóa hoa môi tuyệt đẹp gần như yêu diễm này, bỗng nhiên đều rét lạnh trong tim.
Mọi người đối với sự vật chưa biết luôn tràn ngập sự sợ hãi.
Sắc mặt của Ngụy Thương Kiều cuối cùng cũng trở nên kinh sợ, đứa con rể ở rể mà Lý Khinh Hồng tìm này, không phải kẻ hiền lành!
“Vương Nhất, thuốc giải của cậu, còn không?”
Ánh mắt bà ta nhìn sang Vương Nhất, cũng không có sự khinh thường trước kia, tràn ngập sự nịnh nọt.
Có điều, Vương Nhất không thèm đếm xỉa, tự mình uống trà.
Thái độ phớt lờ đó khiến Ngụy Thương Kiều nghiến chặt hàm răng, nhưng ngay sau đó, sắc mặt của bà ta lại vặn vẹo, phần bụng đau kịch liệt.
Trên gương mặt không có chút huyết sắc của bà ta hiện ra ý xin lỗi: “Vương Nhất, bác gái sai rồi, không nên sỉ nhục cậu!”
Vương Nhất vẫn không quan tâm, ánh mắt ôn hòa nhìn Lý Khinh Hồng.
“Tôi cầu xin cậu!”
Từ trong miệng của Ngụy Thương Kiều nhả ra bốn chữ này.
Khi nói ra bốn chữ này, trên mặt bà ta tràn ngập sự khuất nhục.
Vương Nhất lúc này mới nhìn sang Ngụy Thương Kiều, ánh mắt vô cùng lạnh nhạt: “Thuốc chỉ có 1 viên, bị bà vứt trong thùng rác, tự mình đi bới đi.”
Vù---
Lời này vừa dứt, tất cả mọi người trợn to mắt không dám tin, nửa câu cũng không nói ra được.
Mà Ngụy Thương Kiều cũng thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, ánh mắt lập tức trở nên ác độc.
Bà ta đường đường là gia mẫu của vương tộc Yên Đô, vậy mà kêu bà ta đi bới rác?
Lý Khinh Hồng cũng rất sửng sốt, lúc này, Lạc Thanh Thủy đi tới, cười ha ha nói ở bên tai cô: “Cháu gái lớn, dì nói không sai chứ? Báo thù tới quá nhanh giống như vòi rồng---”
“Anh ấy ẩn nhẫn lâu như vậy là vì lúc này...”
Lý Khinh Hồng lẩm bẩm tự nói, lúc sững sờ còn cảm thấy trút giận.
Trong thùng rác lúc này cũng chứa đầy cơm canh thừa, trộn lẫn với nhau, tỏa ra mùi gay mũi.
“Vương Nhất, cậu đừng quá đáng...”
Hai mắt Ngụy Thương Kiều đỏ ngầu nhìn Vương Nhất, giọng nói đều đang run rẩy.
Vương Nhất đã mỉm cười, vẻ mặt mỉa mai nhìn bà ta: “Tôi từng cho bà thuốc giải, là bản thân bà không cần, ném vào thùng rác, tự làm tự chịu, trách được ai chứ?”
Giọng nói của anh vô cùng lãnh khốc, trong mắt không có một chút đồng cảm.
Vừa hay ngược lại, vừa nghĩ tới 5 năm anh không ở bên Lý Khinh Hồng, cô chịu bức hại khắp nơi, lệ khí trong lòng Vương Nhất không kìm được mà tỏa ra.
Ngụy Thương Kiều ngay cả sức nói chuyện cũng không có, ôm bụng không ngừng rên rỉ.
Bà ta xác định chủ ý trong lòng, cho dù đau chết cũng phải duy trì hình tượng của mẹ mẫu vương tộc...
Nhưng dần dần, bà ta không chịu nổi nữa
Trong bụng càng lúc càng đau dữ dội, giống như đứt ruột, cho dù quyết tâm có lớn hơn nữa, cũng khó nhịn được đau đớn.
Cuối cùng, bà ta không nhịn được mà quay đầu, nhìn sang thùng rác ghê tởm đó...