Tấm bản đồ này cặn kẽ tiêu ký phương vị của Huyền Kỳ Đảo cùng các vi hình đảo và hải vực trong phạm vi lẽ quản hạt của nó, bao gồm cả địa điểm sản sinh các loại linh quáng, linh thảo, linh cốc, linh tài cần cho tu luyện.
Lục Bình cơ cảnh ngẩng đầu nhìn chung quanh, phát hiện mọi người còn đang thưởng thức bốn vị Dung huyết kỳ cao thủ đại chiến, liền lặng lẽ tìm một thi thể của Huyền Linh Phái đệ tử có vóc người phảng phất giống mình, đem y phục của hắn lột ra, rồi phóng lửa đem thi thể đốt cháy, sau đó dùng thuật dịch dung đem mặt của mình ở trong mắt người phàm trở nên mơ mơ hồ hồ, sau đó dựa theo bản đồ dẫn dắt, hướng những địa phương khác trên đảo chạy đi.
Mỗi môn phái sở dĩ khuếch trương phạm vi thế lực là vì gia tăng tu luyện tư nguyên, trừ Linh quáng tự sinh ra, linh thảo và các loại tư nguyên tu luyện khác đều phải bồi dục mà lớn lên.
Vì vậy, bên trong phạm vi thế lực của môn phái, mỗi một chỗ thích ứng đều phải dùng để bồi dục những thứ tự luyện tự nguyện này. Và trú địa tiên trưởng chính là kẻ chỉ đạo người phàm địa phương bồi dục những thứ này. Từ đó cùng môn phái chia sẻ những từ nguyên này, đồng thời che chở cho dân trong vùng đất này được an toàn.
Ở phía đông, mười dặm, chỗ vách núi hướng về ánh mặt trời có linh điền ba mẫu, thu hoạch linh cốc ba trăm cân, những thứ đồ này sản lượng chính là thấp a! Lục Bình vừa đọc, vừa chạy đến nơi đó.
Đông nam mười tám dặm có chỗ linh mộc viên mới vừa nộp lên mười cây linh mộc, còn dư lại bất thành tài, xui!
Phía nam hai mươi dặm phía sau sườn núi, tinh quáng đồng một tòa. Tinh đồng là thứ luyện chế trung để cấp pháp khí đại tông Linh quáng, thu hoạch thô luyện một trăm khối quang thạch.
Mặt tay dưới sơn âm có linh thảo viên một tòa, thu hoạch mấy chục cây đã thành thục trăm năm linh thảo, phần nhiều là luyện chế Luyện khí kỳ hậu kỳ đan dược linh thảo, chỉ có một buối năm trăm năm linh thảo là dược vật dùng luyện chế đan dược thường gặp cho Dung huyết kỳ tu sĩ!
Phía bắc có linh thạch quáng hắn đã thu vét xong, còn có một vài chỗ lẻ tẻ không đi, nếu là thu vét hết thì quá mức rõ ràng, sẽ chọc cho người ta nghi ngờ, xem ra cũng không có gì tốt. Lại nói bốn người kia đại chiến cũng đã sắp phân ra cao thấp rồi. Chuyến này không tính là linh thạch quáng, những đồ còn dư lại sợ cũng có giá trị gần một ngàn linh thạch.
Suy nghĩ một chút, chuyến này Lục Bình cơ hồ kiếm được ba ngàn linh thạch, trong lòng dâng lên một trận hưng phấn, xem ra tiến vào Dung huyết kỳ có thể tăng nhanh hơn rồi!
Lần này lịch luyện, Lục Bình sâu sắc cảm nhận được hậu quả của tu vi thấp. Hắn ngay cả quyền được biết lúc đầu cũng không được, chỉ có thể đi theo sau người bán mạng, chỉ sợ là ngay cả chết cũng không biết tại sao.
Huyền Kỳ Đảo phương viên có sáu mươi dặm, đi vòng một chuyến cũng hao tốn Lục Bình không ít thời gian, chờ Lục Bình sắp đến trụ địa của Huyền Linh Phái, chỉ nghe không trung có một tiếng vang thật lớn, tiếp theo đó là hai tiếng kêu thảm thiết, ngay sau đó “Đồng tu minh” minh chủ Trương Chí Hòa thanh âm của xa xa truyền tới: “Lưu Tử Viễn, ngươi không ngờ tiến vào dung huyết hậu kỳ, hèn hạ a!”
Lục Bình trở lại trú địa của Huyền Linh phải chỉ chốc lát, Lưu tiên trưởng cùng Đỗ tiên trưởng hai người song song trở về. Đỗ tiên trưởng trong thần sắc lộ vẻ mệt mỏi rõ ràng, còn Lưu tiên trưởng thì vô ngại, xem ra Dung huyết kỳ trung kỳ cùng hậu kỳ tu vi không giống nhau.
Thấy tất cả mọi người đều có mặt, Lưu tiên trưởng liền hỏi:
– Đem địch nhân diệt sạch hết chưa, bốn phái đệ tử thương vong như thế nào?
Đại huynh trưởng Diêu Dũng tiến lên phía trước nói:
– Chỉ thoát hai tên có tu luyện bí thuật, xem ra cũng phải tàn tật sau này. Những tên còn lại toàn bộ bị diệt, chúng niên đệ mất năm, bị thương mười ba, phần nhiều là lúc cuối khi địch nhân cầu cấp khiếu tường, lưỡng bại câu thương.
Lưu tiên trưởng thở dài, nói:
– Xem ra bọn người cuối cùng cảm thấy nắm chặc phần thắng đắc ý mới thế?
Mọi người khó tránh khỏi thẹn, quả nhiên bị Lưu tiên trưởng nói đúng tim đen!
Lưu tiên trưởng nói tiếp:
– Sinh tử chi đấu, vô luận khi nào, chỗ nào, người nào đều cần toàn lực ứng phó, làm gì còn có tâm tư đắc ý, hiểm chết quá muộn hay sao?
Một bên Đỗ tiên trưởng nhìn Lưu tiên trưởng thần sắc tức giận, vội vàng bênh vực nói:
– Nhưng mà trải qua lần này, bọn ngươi cũng đều phải lấy làm bài học, sau này cần nhớ kỹ!
Chúng đệ tử vội vàng vâng dạ!
Lưu tiên trưởng nói tiếp:
– Triệu Linh Kiều kia đã bị Đỗ tiên trưởng cùng bản tiên trưởng liên thủ đánh gục, Trương Chí Hòa ỷ vào huyết linh độn trọng thương chạy trốn, không bỏ mấy năm tỉ mỉ dưỡng thương cũng khó mà khỏi hẳn. Lần lịch luyện này cũng có thể nói là hoàn thành hơn phân nửa, sắc trời không còn sớm, hôm nay sớm đi nghỉ ngơi, dưỡng túc tinh thần, ngày mai bọn người chia nhau đi các vi hình đảo thuộc Huyền Kỳ Đảo đem Huyền Linh Phái đệ tử đuổi hoặc đánh chết. Sau này Huyền Kỳ Đảo chính là hạt địa của Chân Linh Phái ta rồi.
Chúng đệ tử thần sắc hưng phấn, đều cáo từ lui ra, đều tự tìm địa phương nghỉ ngơi.
Lục Bình thấy hai vị tiên trưởng hướng đầu các đi tới, cảm thấy chuyện Linh quang không thể huyên náo để cho mọi người đều biết, vì vậy vội vàng từ từ theo sau, chờ hai vị tiên trường tiến vào lầu các một hồi, mới từ từ tiến lên gặp mặt.
Chỉ nghe Lưu tiên trưởng ở trong lầu nói:
– Vào đi!
Lục Bình tiến vào trong lầu nhìn thấy hai vị tiên trưởng đã sớm ngồi xếp bằng ở trên hai bồ đoàn, mỉm cười nhìn Lục Bình.
Lục Bình trong lòng cả kinh, còn tưởng rằng hai người biết mình đã làm chuyện gì nữa.
Chỉ nghe Đỗ tiên trưởng cười dài nói:
Lúc ta cùng với Lưu huynh trở về lầu các, phát hiện 9 ngươi ở phía sau bọn ta trù trừ, như có chuyện gì muốn
nói.
Lục Bình lúc này mới biết chuyện của mình không có – bại lộ, vì vậy quyết định nói một hơi hết những gì hắn đã, sắp xếp trước cho hai người nghe.
– Cái gì? Tiểu hình Linh quáng?
Lưu tiên trưởng thất kinh.
– Lưu huynh chớ có lên tiếng, người nọ diện mạo ra sao, ngươi có thể nhìn rõ không?
Đỗ tiên trưởng hiển nhiên hàng năm ở bên ngoài, gặp chuyện ngược lại trấn định một ít.
– Người nọ thân mặc áo đen, là Huyền Linh Phái ngoại môn đệ tử đồng phục, thân hình cực nhanh, đệ tử đuổi tới vách núi đã không thấy bóng dáng, sau đó mới ở chỗ quẹo phát hiện chỗ đó lại là linh thạch quáng, vì vậy đem thợ đào quáng giam cầm ở trong động, cũng không dám lộ ra, vội vàng hướng hai vị tiên trưởng bẩm báo.
Lưu tiên trưởng lúc này cũng từ trong chấn kinh khôi phục lại:
– Ngươi làm rất tốt, chẳng qua là chuyện này sau này không được tuyên dương.
Lục Bình vội vàng vâng dạ.
Đỗ tiên trưởng lúc này lại cười khổ nói:
– Chỉ sợ trên đảo những thứ tư nguyên khác cũng bị người nọ thu quát hết rồi.
Lục Bình không khỏi trong đầu lại run rẩy.
Lưu tiên trưởng nói tiếp:
– Đó chẳng qua là chút phù tài, chỉ cần vườn địa không bị phá hư liền vô sự, khôi phục lại chỉ là vấn đề thời gian. Những thứ đồ này cộng thêm gấp mười lần cũng không so được với linh thạch quáng!
Đỗ tiên trưởng gật đầu nói phải, tiếp:
– May là có Khúc chân nhân ở Huyền Hoa Đảo trấn giữ, cần phải nhanh chóng truyền tin, khoảng cách chừng năm trăm dặm, thoáng cái là đến.
Lưu tiên trưởng ngưng trọng nói:
– Chuyện này sợ là vượt khỏi tầm tay của Khúc sư thúc, chỉ sợ Khúc sư thúc cũng phải báo lên trên.
Đỗ tiên trưởng lắc lắc đầu nói:
– Đó không phải là chuyện chúng ta nên quan tâm, may lần này đánh bất ngờ coi như thuận lợi, dù có mấy tên còn sống, truyền tin cũng đều không nhanh bằng bọn ta, vừa khéo ra tay trước.
Dứt lời, lấy ra một lá phù lục, Lục Bình nhận biết đó là truyền âm phù, nhưng là phù lục Dung huyết kỳ mới có thể luyện chế. Mà tờ phù lục này mặt ngoài pháp lực lưu chuyển, sắc trạch kim hoàng, ắt xuất từ tay đoán đan kỳ chân nhân.
Quả nhiên, Lưu tiên trưởng hướng về phía phù lục nói mấy câu, sau đó đem phù lục ném ra, một cái chớp mắt liền không thấy bóng dáng.
Sau khi Lục Bình lui ra, tìm một chỗ lại đem tấm bản đồ kia ra cẩn thận tra xét lúc, đột nhiên từ bắc phương bay lẽ tới một đạo diệu mục hồng quang, trong nháy mắt đã tới bầu trời Huyền Kỳ Đảo. Một trận uy áp phổ thiên cái địa bao lấy toàn bộ Huyền Kỳ Đảo, ngay sau đó lại giống như phát hiện ra điều gì, vừa chạm vào tức thu, sau đó hồng quang một trận lóe lên, đầu nhập vào trong lầu các.
Chúng đệ tử một trận xôn xao không rõ thế nào, Lục Bình cũng biết, nhất định là vì Khúc chân nhân áp trục cho lần hành động này đã tới.
Mới vừa Lục Bình ở trong lầu các cũng đã biết lần hành động này quả nhiên như mình phỏng đoán, Chân Linh Phái là có chuẩn bị mà đến, mây tên gián điệp kia chẳng qua chỉ là cái cớ. Nhưng linh thạch quáng xuất hiện phảng phất như bất ngờ, ý khiến cho cả sự kiện phức tạp hơn nữa.
Chỉ chốc lát hai vị tiên trưởng vội vã từ trong lầu các bay ra, triệu tập đệ tử nói:
– Khúc chân nhân có lệnh, chúng đệ tử lập tức lên đường, nhanh chóng công chiếm hạ hạt hải vực và các đảo chung quanh Huyền Kỳ Đảo, gặp phải bất kỳ Huyền Linh Phái tu sĩ nào giết không tha. Nếu không địch lại, đặc biệt là gặp phải Đồng tu minh” minh chủ Trương Chí Hòa, nhanh chóng phát ra tín hiệu, ta cùng với Đỗ tiên trưởng sẽ đến ngay.
Chúng đệ tử ầm ầm đáp ứng, lúc này mọi người không dám chậm trễ, tất cả mọi người đều tế lên pháp khí, hướng bốn phía Huyền Kỳ Đảo bay đi.
Lục Bình chọn phương hướng là đông nam, cự ly Huyền Kỳ Đảo một trăm dặm có một tòa vi hình đảo, phía trên có một tòa vi hình quáng mỗi ngày sản sinh sáu mươi khối linh thạch, dựa theo quy củ Huyền Linh Phái năm ngày thu gom một lần, đó chính là ba trăm khối linh thạch, trừ Huyền Kỳ Đảo ra là một trong những địa phương khẩn yếu nhất.
Chẳng qua là không biết tu sĩ đóng ở nơi đó có tu vi như thế nào. Lục Bình bỏ vào trong miệng lấp một viên Phục Nguyên Đan, thầm nói, cho dù là cao thủ tầng chín điên phong sắp trung cơ dung huyết gì đó cũng phải đấu một trận!
Trong hải vực này, các hòn đảo chia làm bốn tầng thứ, phương viên chừng mười dặm gọi là vi hình đảo, phương viên trong chừng năm mươi dặm gọi là tiểu hình đảo, trung hình đảo có phương viên một trăm đến hai trăm dặm, đại hình đảo phải đạt tới năm trăm dặm phương viên, cự hình đảo muốn có phương viên chừng ngàn dặm.
Chân Linh Phái thuộc về bắc hải vực đại phái, cũng chỉ có một tòa đại hình hải đảo làm Chân Linh Phái đại bản doanh, phương viên chừng bảy trăm dặm. Nhưng trên Chân linh đảo có một tòa đại hình linh mạch, là kết quả do Chân linh phái hơn vạn năm bồi dục mà thành, cũng vừa đủ cho sự phát triển trước mắt của Chân Linh Phái chi dùng.
Lục Bình dùng tới phi độn pháp khí tiểu linh chu, chỉ dùng thời gian một nén nhang liền bay tới chỗ vi hình đảo gọi là Hoàng Ngọc Đảo.
Lục Bình cố ý bay đến chỗ cao quan sát hòn đảo này, phát hiện trên đảo coi như bình tĩnh, bởi vì là ban đêm, người phàm ở đất chỉ còn lại có mấy ánh lửa đèn.
Lục Bình trầm ngâm một chút, đem y phục của Huyền Linh Phái đệ tử mặc lên người, hướng tiêu ký ghi trên bản đồ chạy tới. Hắn biết trú đảo đệ tử có trú địa khoảng cách linh thạch quáng khẳng định không phải là quá xa.
Đang khi Lục Bình còn cách địa điểm trên bản đồ khoảng cách nửa dặm, đột nhiên sau một tảng đá trước mặt truyền tới một tiếng quát lạnh:
– Ngươi là ai, tới đây làm cái gì?
Lục Bình thầm nói may mắn, nếu không phải mình trên – người mặc Huyền Linh Phái y phục, người nọ tám phần mười sẽ núp ở phía sau tảng đá đánh lén mình.
Lục Bình làm bộ lo lắng nói:
– Sư huynh, là ta a, Triệu Linh Kiều tiên trưởng có việc gấp, mệnh ta tới trước báo cho sư huynh cấp tốc đến Huyền Kỳ Đảo.
“Nga, “người nọ đáp một tiếng, nói tiếp:
– Có biết là chuyện gì không?
Lục Bình thầm mắng một tiếng, tiếp theo bịa chuyện nói:
– Triệu tiền trưởng nói Chân Linh Phái có thể muốn tới công kích Huyền Kỳ Đảo, lệnh cho trú đảo sư huynh chung quanh nhanh chóng trở về cứu viện, Triệu tiên trưởng đã phái Đồng tu minh” tu sĩ chạy về bổn phái báo tin.
Người sau đó rốt cục đi ra, nói:
– Ta nói tại sao người hoảng lên như vậy, chạy thẳng về phía trú địa của ta tới, thì ra là như vậy!
Lục Bình nhìn hướng tu sĩ đi tới phía mình, âm thầm đắc ý, nhưng nghe hắn vừa nói như thế, trong lòng nhất thời căng thẳng, nói:
– Thì ra là sư huynh một mực đi theo ta tới đây.
Người nọ lắc đầu một cái, nói:
– Là một loại Dự Cảnh phù lục bố trí chung quanh Hoàng Ngọc đảo. Ngay khi người lên đảo, xúc động phù lục, ta liền biết.
Nhìn tu sĩ đi tới gần, Lục Bình cười nói:
– Thì ra là như vậy, ta còn tưởng rằng sư huynh ngươi đến Dung huyết kỳ, tu luyện ra thần thức nữa chứ!
Người nọ lắc lắc đầu, cười khổ nói:
– Làm gì dễ dàng như vậy, ta vất vả lắm mới thu góp mấy chu luyện chế Dung Huyết Đan linh thảo, còn dư lại không biết lúc nào mới có thể gộp đủ.
Lục Bình nghe vậy, trong lòng vui mừng, nói:
– Nếu như vậy, vậy người đi chết ngay đi!
Lời còn chưa nói hết, một đạo kiếm quang đã bố tới, tu sĩ kia không kịp đề phòng, cả kinh thất sắc, chỉ kịp ném ra một thanh cực phẩm pháp binh, kinh hô:
– Ngươi không phải là bổn phái đệ tử, ngươi là ai?
Lục Bình giọng nói nặng nề:
– Người đến lấy tính mạng ngươi!”
Đang khi nói chuyện, không cho tu sĩ thở dốc, lại là hai tờ cực phẩm huyết phù đánh ra.
Pháp binh của tu sĩ kia bị Lục Bình một kiếm chém gãy, dù kịp tránh ra chỗ yếu hại nhưng trên người vẫn bị một vết thương dài nửa xích, mới vừa lấy ra một món tháp trạng pháp khí, chưa kịp tế lên, đang lúc vội vàng đã bị hai đạo huyệt phù đánh rơi xuống. Phải biết cực phẩm phù lục uy lực gần bằng Dung huyết kỳ cao thủ một kích, uy lực cường đại.
Lục Bình lại một kiếm đâm tới, đem hắn ép không cách nào từ trong trữ vật đại lấy ra pháp khí, chỉ có thể hai tay liên tiếp bấm quyết, đánh ra bốn năm đạo pháp thuật, vọng đồ làm chậm lại các đòn công kích của Lục Bình.
Lục Bình tiện tay ở trên người vỗ một lá cực phẩm bảo vệ huyết phù, liền không hề quản đến phòng thủ nữa, một mực chuyển sang tấn công.
Tu sĩ kia thấy pháp thuật đánh vào trên người đối phương nhưng một chút tác dụng cũng không, không khỏi tuyệt vọng mắng:
– Cực phẩm huyết phù, ngươi thật là hèn hạ!
Cũng không biết là mắng Lục Bình dùng huyết phụ lục hèn hạ, hay là mắng Lục Bình lừa gạt đánh lén mình hèn hạ.
Lời mới vừa mắng xong, Lục Bình đã một kiếm lấy thủ cấp trên cổ hắn.
Nhìn cột máu phun lên, mặc dù trong tay mình đã có một tánh mạng người chết, Lục Bình vẫn còn có chút không thích ứng, từ tu sĩ trên người cầm lên hai trữ vật đại, Lục Bình vội vàng rời đi nơi này.
Hắn lại đi tìm trên đảo ở một chỗ khác thu thập mấy chục cân linh cốc. Những địa phương khác tuy có chút linh tài, không biết sao cũng chưa tới thời điểm thu hoạch, có đi cũng vô ích, Lục Bình dứt khoát quay người lại, hướng một hòn đảo khác bay đi.
Ở trên đường, Lục Bình nhìn một chút chiến lợi phẩm. Trong túi đựng linh thạch có một trăm sáu mươi khối linh thạch. Trú đảo tu sĩ có thể từ trên đảo cung cấp tư nguyên trung chia xẻ hai phần mười, xem ra tu sĩ này đã đem phần mình phần được lấy ra rồi.
Sáu mươi cân linh cốc trị giá hai mươi khối linh thạch mà thôi.
Trữ vật đại trên mình tu sĩ kia cũng có chút thứ tốt. Món tháp trạng pháp khí lại là một món trung cấp phòng ngự pháp khí, điều này làm cho Lục Bình một trận chắt lưỡi. May nhờ lúc ấy Lục Bình tay mắt lanh lẹ, không đợi hắn tế lên đã dùng huyết phù đem pháp khí đánh ra, nếu không trận đánh này coi như khó khăn hơn nhiều.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!