Những ngày sau đó, Tùng không dám xuất hiện trước mặt Huyền. Anh lẳng lặng đứng ở cổng trường nơi mà Minh Châu học để dõi theo con bé. Đều đặn ngày 2 lần, buổi sáng khi Huyền đưa con tới trường và buổi chiều đón con tan học. Những ngày đầu anh chỉ dám đứng từ xa quan sát, cho tới hôm trống tan trường đã điểm mà Huyền còn chưa tới, Minh Châu ngồi ở ghế đá trong sân trường đợi mẹ. Cô bé hì hụi mang giấy ra ngồi vẽ. Tùng háo hức chạy lại, xem đó như cơ hội ngàn vàng để được gần con.
- Chào Minh Châu. Con còn nhớ chú không?
- À, con chào chú. Chú là chồng của cô Trang. Con gặp chú hôm ở hành lang lớp học của mẹ con.
- Ừm, đúng rồi. Chú ngồi đây với con được không? Con đang làm gì đấy? Vẽ à?
- Vâng, con đợi mẹ Huyền tới đón.
- Vậy chú ngồi cùng con trong lúc chờ mẹ nhé.
- Vâng ạ.
Họ bắt đầu câu chuyện một cách dễ thương như thế. Con bé đáng yêu lắm, chỉ sau vài câu thăm hỏi, cứ thế véo von, tựa như thân thiết từ lâu lắm rồi. Tùng giao kèo với Châu, mỗi chiều con bé tan học sớm, anh sẽ tới đây chơi và dạy con bé vẽ trong lúc chờ mẹ. Tùng đưa ra lời giải thích là công ty chú gần đây. Con bé tin là thật, thích thú lắm. Tùng biến nó trở thành “bí mật của hai chú cháu nhé, không được cho mẹ Huyền biết”. Và con bé cũng đồng ý ngoắc tay.
Trong tuần sẽ có 3 ngày mà Huyền đến đón muộn, lịch trình đó được bé Châu tiết lộ. Vậy là cứ thế tiếp diễn, theo lịch đó, hôm nào Tùng cũng tranh thủ đến trường sớm để ngồi trò chuyện với Minh Châu trước khi Huyền tới. Càng bên con bé, Tùng càng khao khát được nhận giọt máu của mình.
🌸🌸🌸
Cuối cùng thì sự vất vả, cố gắng và nỗ lực của Trang trong công việc cũng đã thu về thành quả. Cầm tờ quyết định lên chức Giám đốc trên tay, Trang vô cùng hài lòng và sung sướng. Trang muốn khoe điều này với chồng, thậm chí là tổ chức một buổi liên hoan linh đình, thế nhưng công việc bận quá, lu bu cũng chưa thể làm được.
Chiều hôm nay, trong lúc ngồi làm, Trang chóng mặt, thấy người lao đao, khó chịu. Cảm thấy không khỏe, mệt mỏi, Trang rời văn phòng sớm, tới bệnh viện để khám. Sau một hồi, nhìn kết quả ghi “Có thai được 4 tuần tuổi”, Trang chết lặng. Cô không nghĩ mọi thứ lại trớ trêu tới mức này. Mỗi lần vợ chồng gần nhau, cô đều cẩn thận uống thuốc tránh thai vì thế mà luôn an toàn. Nhưng có lẽ trong lần 2 vợ chồng đi du lịch, cô đã quên khuấy mất việc này. Trang không nghĩ có thể dễ dàng dính bầu đến như vậy. Đứa bé đến vào thời điểm này với Trang là chuyện không vui vẻ gì. Cô vừa mới lên chức, cần phải thể hiện năng lực và cố gắng để được ghi nhận. Giờ mà cô chình ình cái bụng bầu thì đúng là tự mình đạp đổ công sức gây dựng bấy lâu nay.
Đêm đó, Trang đã đắn đo rất nhiều và rồi cô quyết định giấu Tùng chuyện này. Trang sờ lên bụng mình, xoa xoa nhẹ nhẹ: “Mẹ xin lỗi, mẹ ngàn lần xin lỗi con”.
Sáng hôm sau, Trang một mình tới phòng khám riêng, nơi mà cô quen thân với một nữ bác sĩ. Người tư vấn và giải quyết một số việc tế nhị riêng cho Trang nên cô cực kỳ tin tưởng. Lần này, vừa nghe Trang nói về ý định muốn bỏ đứa bé, nữ bác sĩ đã thở dài, hỏi han:
- Em nghĩ kỹ chưa Trang? Chỗ chị em, chị thật lòng khuyên em hãy suy nghĩ thật kỹ. Em đã từng bỏ 1 lần rồi. Khi đó em còn trẻ đã đành. Lúc đó em nói mới cưới, chưa thể có con được vì điều kiện kinh tế vợ chồng chưa khá giả. Nhưng bây giờ em gần 30 rồi, hai vợ chồng lấy nhau cũng đã lâu. Hơn nữa về tiền bạc, giờ vợ chồng em kém gì ai đâu, tại sao không chào đón con vậy em?
Trang bật khóc nức nở:
- Thực sự đứa bé đến không đúng thời điểm chị ạ. Em cực chẳng đã mới phải làm như thế này. Sau lần đầu bỏ đứa bé, em đã phải lao vào làm việc điên cuồng. Em phấn đấu mãi mới nhận được quyết định lên chức cách đây hơn 1 tuần. Giờ em không thể có bầu, không thể chửa đẻ được chị ơi, như vậy là mất hết. Bao nhiêu công sức của em đổ sông đổ biển hết.
- Em nói chuyện với chồng em chưa? Anh ấy cũng đồng ý như vậy sao?
- Tất nhiên là không rồi chị. Anh ấy mà biết sẽ giết em mất. Nhưng việc này em không còn lựa chọn nào khác. Em không thể để thành quả của mình giờ tan tành hết được. Chí ít em phải chắc chắn ở vị trí này tầm 2 năm mới có thể sinh con.
- Chị chỉ e là… việc phá thêm lần nữa sẽ ảnh hưởng đến khả năng sinh con sau này. Tuổi em cũng nhiều rồi, chuyện thụ thai tỉ lệ sẽ thấp hơn bình thường. Giờ em lại bỏ con nữa, chỉ sợ…
- Bởi vậy em mới phải tìm chị. Chị có chuyên môn, tay nghề, có tâm. Chị giúp em, làm thật cẩn thận cho em với. Lần này em sẽ không để nhỡ nữa. Đến thời điểm thích hợp em mới thả cho có bầu. Thôi chị giúp em đi chị.
Nữ bác sĩ tên Yến khẽ thở dài. Làm công việc này nhiều năm nhưng cứ mỗi lần một đứa trẻ bị từ chối quyền được sống như thế này, chị lại nặng lòng. Nhất là những người có học thức, có tiền bạc, lại vợ chồng êm ấm, hạnh phúc như thế này mà vẫn bỏ con, thật sự chị không thể nào thôi ám ảnh.
Nhưng lựa chọn vẫn là quyền của Trang. Nằm trên bàn thủ thuật, Trang đã khóc rất nhiều khi một lần nữa từ bỏ con mình. Cô tự nhủ đây sẽ là lần cuối, chỉ cần công việc ổn định, cô có thể dồn tâm sức lo cho chu toàn cho tổ ấm được rồi.
🌸🌸🌸
2 ngày sau ca phẫu thuật đó, Trang có lịch học đàn cùng với Huyền. Cô đi bởi vì trong lòng đầy u uất, buồn bã sau chuyện đau lòng đó. Trang muốn đi cho khuây khỏa, vơi bớt cảm giác tội lỗi trong mình.
Một bản nhạc đã quá quen thuộc nhưng Trang chơi lỗi liên tục, không thể nào chú tâm. Huyền ngồi bên cũng phải ngạc nhiên. Cô ghé sát, cúi đầu hỏi:
- Em sao thế Trang? Hôm nay em không tập trung. Mọi khi bài này em đã đánh rất thuần thục rồi cơ mà.
Mang trong lòng cảm giác tội lỗi và sợ hãi, nhìn bé Châu đang đợi Huyền bên ngoài, nghe xong câu hỏi này, Trang òa lên khóc nức nở. Cô biết mình đã làm cái điều ngàn lần sai trái nhưng giờ hối hận cũng không kịp nữa. Lần đầu tiên khi phá thai, Trang đã tự nhủ với mình đó là lần cuối cùng. Lúc đó cô có nhiều lý lẽ để bao biện: hai vợ chồng mới cưới, tiền bạc chưa có, còn đi ở nhà thuê… Nhưng bây giờ, ngoại trừ cái ghế Giám đốc cần phải giữ, thứ gì Trang cũng hơn người. Vậy mà cô vẫn quyết định bỏ con. Khi chưa làm thế Trang hăng máu lắm, nhưng làm xong thì cô bắt đầu sợ. Câu nói của chị Yến bác sĩ cứ ám ảnh Trang mãi. Cô sợ sau này khi mình muốn không thể có thai được nữa. Nhìn Huyền khó khăn, chật vật với cuộc sống nhưng vẫn chấp nhận làm mẹ đơn thân trong khi bản thân mình lại chối bỏ con, Trang càng hổ thẹn.
Trang ôm chặt lấy Huyền, run rẩy:
- Chị, em có thể tin tưởng chị, có thể tâm sự với chị bí mật này được không? Em đang hoảng loạn, rối trí lắm, em không biết phải nói nó với ai cả.
Huyền vuốt vuốt lưng Trang để người em bình tĩnh hơn. Sau đó, cô chăm chú lắng nghe từng lời mà Trang nói, về câu chuyện Trang đã bỏ đi đứa bé - giọt máu của Tùng. Nghe xong chính Huyền còn rối bời và thấy lòng nặng trĩu. Cô chưa bao giờ hận Tùng, ngay cả lúc bị anh bỏ rơi chứ đừng nói là sau này, Huyền đã biết nhiều bí mật khác mà Tùng giấu. Mặc dù trong trái tim người đàn bà đó vẫn có một khoảng trời riêng, nơi mà cô luôn nghĩ mình là thiếu nữ tuổi đôi mươi và Tùng là chàng trai vừa mới ra trường… Một thế giới riêng đẹp đẽ của cô và anh. Tuy nhiên ở hiện tại, Huyền vẫn luôn cầu cho Tùng được bình yên và hạnh phúc. Bởi câu chuyện quá khứ đã qua, thực tại, Huyền thất bại với hôn nhân là quá đủ rồi. Nghe những điều Trang vừa kể, Huyền đau lòng quá. Đau như chính mình vừa bị làm tổn thương vậy.
Huyền chẳng biết phải nói gì vì sống như thế nào là lựa chọn của mỗi người. Cô không thể phán xét chuyện Trang làm là đúng hay sai. Mà phán xét cũng để làm gì khi không còn thay đổi được nữa. Cùng là phận đàn bà, nhìn Trang hối hận, đau đớn như vậy, Huyền cũng chẳng nỡ buông những lời nhận xét lạnh lùng. Thôi thì chỉ biết động viên và cầu mong Trang bình tâm lại, tha thứ được cho chính mình sau hành động mà cô ấy đã làm.
Buổi học hôm đó dừng lại trong không khí nặng nề, u ám với cả người kể và người nghe câu chuyện đó. Trang dặn đi dặn lại “Chị phải giữ bí mật này giúp em”. Tất nhiên, không cần Trang nhắc thì Huyền cũng phải xác định đây là chuyện “sống để bụng, chết mang theo”. Ngay cả khi Huyền chỉ là một người quen thôi cũng không nỡ dám kể ra vì sẽ làm cho 1 gia đình có nguy cơ đổ vỡ. Huống chi thân phận thật của Huyền lại chính là tình cũ. Bí mật này mà kể ra, Huyền có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội, không thanh minh được cho mình. Chuyện vợ chồng nhiều khi là duyên số, ở bên nhau hay rời xa nhau là quyết định của chính họ mà thôi.
🌸🌸🌸
Cuối tuần, theo “chỉ đạo” của Huân, Tùng đồng ý đi họp lớp cấp 3. Phải tới cả chục năm rồi, nói chính xác hơn là từ ngày chia tay Huyền, Tùng không còn tham gia những lần tụ hội này nữa. Một phần vì thời điểm đó anh chuyển đi làm ăn xa, lao vào kiếm tiền, họp lớp thường tổ chức ở Thủ đô. Phần nữa là vì Tùng rất ngại gặp nhóm bạn thân, những người đã từng tham gia buổi dã ngoại có Huyền năm nào. Anh sợ những câu hỏi, sợ phải nhớ về kí ức đó nên chọn cách trốn tránh. Nhưng năm nay là một dịp đặc biệt, vì vậy Huân điện thoại cho Tùng, bắt phải đi. Huân phân tích “Khi cuộc sống có những điều chưa như mong đợi thì càng cần phải giao lưu, gặp gỡ mọi người để thoát khỏi cái bầu không khí ngột ngạt và cái vòng luẩn quẩn quanh mình”. Ngẫm nghĩ rồi Tùng cũng nhận lời.
Cuộc gặp gỡ hôm đó gần như đông đủ cả lớp. Lâu lắm rồi mới có cơ hội trò chuyện với nhiều bạn cũ như vậy. Tùng vui lắm, anh cười nhiều hơn. Chuyến đi này đúng là rất đáng để đi.
Huân và Tùng đang ngồi trò chuyện với một số bạn, trong đó có Yến, cô bạn học cùng, giờ đang làm bác sĩ sản phụ khoa. Trước đây khi còn học Yến không chơi thân với Tùng, vì thế chuyện Tùng kết hôn, cưới ai, Yến cũng chưa từng gặp mặt. Ngày cưới, Tùng làm đơn giản lắm, chỉ mời 1, 2 người bạn thân. Sau này, nhiều năm đi họp lớp, Yến cũng có để ý và biết về câu chuyện vợ chồng Tùng cưới nhau nhiều năm chưa có con. Trong lớp giờ chỉ còn mình Tùng là chưa lên chức bố nên cũng dễ khiến mọi người quan tâm. Hơn nữa, Yến là người làm trong ngành này nên chuyện nhà Tùng, Yến rất hay hỏi thăm dù vốn dĩ không phải thân thiết.
Lần này, Tùng đi họp lớp. Trong không khí này, dĩ nhiên Yến cũng không tiện hỏi Tùng về cái điều tế nhị ấy. Nhân lúc Tùng đi sang giao lưu với đám bạn khác, chỉ còn Huân, Yến đứng gần lại thăm hỏi:
- Huân này, vợ chồng Tùng vẫn thế à? Chuyện con cái ấy?
- Ừm, vẫn chưa có gì. Nó mong lắm đấy. Nhiều khi nó ngại đi họp lớp cũng là vì sợ mọi người hỏi.
- Nhưng vợ chồng cậu ấy có vấn đề gì à? Đi khám chưa? Y học bây giờ phát triển, tầm tuổi này chưa có, mà thả lâu rồi thì cũng nên đi khám kỹ càng cả vợ và chồng. Nếu cần thì dùng biện pháp can thiệp.
Huân nét mặt buồn buồn, nhìn sang thằng bạn thân đứng ở một góc xa, thở dài:
- Ừm, nói chung, cũng nhiều chuyện rắc rối phía sau nữa chứ không hẳn là vấn đề sức khỏe.
- Vậy à? Chuyện này tớ nói với Tùng sợ cậu ấy ngại. Nhưng nếu lúc nào hai vợ chồng mà muốn khám hay muốn nhờ tư vấn, hỗ trợ gì về chuyện mang thai, con cái, cậu có thể bảo Tùng tìm tớ. Tớ làm ngành này, giúp thiên hạ bao nhiêu ca khó còn được, huống chi là bạn mình. Lớp mình cũng chỉ còn mình Tùng là chưa có con. Nhiều lúc muốn hỏi nhưng sợ cậu ấy ngại. Cùng chỗ đàn ông với nhau, lại thân hơn, lúc nào tiện thì cậu thử nói với Tùng 1 tiếng xem sao. Chuyện con cái cần can thiệp sớm, càng để muộn, tuổi cao thì tỷ lệ càng khó.
- Ừm. Thay mặt nó cảm ơn Yến trước nhé.
- Dào ôi, vẽ chuyện. Mà khổ, mặt mũi vợ ông Tùng thế nào tớ còn chưa được thấy bao giờ. Cưới thì ông ấy không mời, trên facebook cũng chẳng thấy đăng ảnh. Đi họp lớp thì đến chính ông ấy còn không đi chứ đừng nói là vợ. Rồi không khéo ra đường chửi nhau tơi bời mới vỡ lẽ là vợ bạn thì chết.
Huân cười ha hả, tếu táo trả lời:
- À thế đây, cho xem ảnh luôn, xem có túm tóc chửi nhau lần nào chưa? Tớ có facebook của vợ Tùng. Còn ông này thì ít hoạt động mạng xã hội lắm, chẳng đăng cái gì lên đâu.
Huân chìa chiếc điện thoại có ảnh của vợ Tùng cho Yến xem. Ngay lập tức, Yến buột miệng gọi tên luôn:
- Trang, Vân Trang, đúng không?
- Ơ, sao bảo không biết vợ Tùng? Đừng nói với tôi là bà từng đánh nhau với vợ ông Tùng thật rồi đấy nhé. Sao đọc đúng tên vậy?
Mặt Yến tái đi, trộm nhìn Tùng, lấm lét, có chút gì đó thương cảm ánh lên trong đôi mắt. Yến không trả lời câu hỏi của Huân mà ngập ngừng điều tra thông tin lại một lần nữa:
- Huân, có phải Tùng rất mong có con nhưng vợ thì mãi chưa thể sinh được con không? Hoặc là vợ Tùng chưa muốn sinh con.
Bị hỏi bất ngờ, Huân hơi ái ngại. Vì đây vốn dĩ là câu chuyện riêng của nhà Tùng, Huân dẫu sao cũng chỉ là bạn, không tiện mang chuyện nhà người ra mà kể lể. Nhận thấy sự lúng túng của Huân, Yến hiểu vấn đề. Cô đắn đo một chút rồi kéo xềnh xệch Huân ra một góc riêng để nói mọi chuyện.
Gần nửa tiếng trôi qua, sau câu chuyện mà Yến kể, giờ đến mặt Huân biến sắc. Một người ngoài cuộc như Huân còn quá sốc khi những điều này thì liệu Tùng có chịu nổi không? Huân đắn đo rất nhiều vì câu chuyện này sẽ tác động và ảnh hưởng tới rất nhiều điều.
Cả chặng đường về, ngồi chung xe với Tùng, Huân đã suy nghĩ, suy nghĩ nát óc. Nếu không biết thì không sao, giờ biết rồi mới là cái khó của Huân. Huân sợ tình cảnh mình là nguyên nhân khiến vợ chồng Tùng đổ vỡ. Nhưng thực ra nhìn lại, Huân thấy bạn mình đã quá khổ rồi. Giá mà vợ chồng Tùng hạnh phúc cơ, thì còn bảo đây là lý do duy nhất khiến họ bỏ nhau. Kỳ thực, cuộc hôn nhân đó với Tùng là một tấn bi kịch mà đáng lẽ phải giải thoát lâu rồi chứ không cần đến chuyện này. Càng kéo dài lâu thì cơ hội làm lại, tìm một hạnh phúc mới càng xa vời và khó khăn. Huân quyết định nói ra tất cả, không thể để thằng bạn thân tiếp tục tốn thời gian nhiều hơn nữa vào một cuộc hôn nhân bế tắc này.
Huân quay sang nói với bạn:
- Tùng, tao có chuyện này muốn nói với mày. Nhưng mày phải thật bình tĩnh!
Một cuộc nói chuyện rất dài, với đủ trạng thái, cung bậc cảm xúc diễn ra. Đêm hôm đó, Tùng không về nhà. Anh thuê một phòng khách sạn để nghỉ. Mục đích chính là để tĩnh tâm và để không phải nhìn thấy mặt Trang. Anh sợ mình sẽ mất bình tĩnh.
🌸🌸🌸
Sáng hôm sau, Tùng tự mình đi xác minh lại mọi chuyện. Tới phòng khám của Yến, nhìn thấy Tùng đến, Yến biết bạn mình đã rõ mọi chuyện. Cô thấy lòng nặng trĩu nhưng buộc lòng phải kể vì không muốn Tùng bị lừa dối mãi như vậy. Yến cho Tùng xem hồ sơ khám và phá thai của Trang. Nhiều khi cuộc đời tưởng rộng lớn muôn trùng nhưng lại nhỏ bé đến độ người quen cứ va vào nhau đến kỳ lạ. Hoặc giả là bởi vì “đường đi hay tối, nói dối hay cùng”, không có bí mật nào là mãi mãi…