Sinh non, Huyền một mình vật lộn với biết bao sự thay đổi. Sức khỏe yếu, chưa quen với việc làm mẹ, tiền bạc thì không có. Trong khi đám bạn bắt đầu vào độ yêu đương mặn nồng, trải nghiệm cuộc sống làm công sở, đi du lịch tận hưởng tuổi trẻ thì Huyền vùi đầu vào cuộc sống của một bà mẹ bỉm sữa. Biết bao đêm cô thức trắng để chăm con.
Huyền không có việc làm, số tiền hồi môn sau khi cưới, bao gồm cả vàng đều đã bán sạch đưa chồng lúc Đại thất thế. Bây giờ, từ miếng tã đến hộp sữa cho con Huyền cũng phải ngửa tay xin tiền chồng. Cực khổ trăm bề nhưng trong mắt nhà chồng, Huyền vẫn là “sao quả tạ” mang tới đủ rắc rối và đen đủi, chẳng được tích sự gì.
Những ngày tháng tận cùng khổ nhục ấy của Huyền, Mai lại không hề hay biết. Ngoại trừ việc Đại phá sản, gia đình phải dọn qua ở ngôi nhà nhỏ thì Mai không hình dung được bạn mình đã bị đối xử tàn nhẫn thế nào. Lý do là bởi vì, Huyền không hé răng nửa lời. Đến cả mẹ ruột cô cũng không tâm sự những chuyện đó. Huyền coi đấy là việc mình phải chấp nhận khi quyết định lấy Đại là cô lựa chọn. Hơn nữa khi đó Huyền đã làm mẹ và thiên chức thiêng liêng này đã cho Huyền cái nghị lực phi thường hơn chính bản thân cô có thể hình dung.
Huyền dự định con lớn hơn một chút, chỉ cần 6 tháng thôi, cô sẽ gửi con nhờ mẹ trông giúp để đi làm. Ấy vậy mà cuộc đời một lần nữa lại thử thách Huyền. Bà Tuyết lâm bệnh trọng khi Minh Châu mới được vài tháng tuổi. Giữa sự sống và cái chết của mẹ, Huyền thuyết phục mẹ bỏ tiền tiết kiệm để chạy chữa. Huyền đảo qua, đảo lại giữa hai nhà, một bên chăm sóc mẹ, bên thì chăm sóc con. Nhà chồng khó chịu lắm, nhất là những lúc Huyền để con lại nhà, sang bên ngoại vài tiếng nấu cơm hoặc đưa mẹ đi viện. Và người cay cú nhất vẫn là Đại.
Anh ta phải nếm trải cuộc sống của một người nhân viên quèn, trông đợi từng đồng lương mỗi tháng nên cực kỳ nhạy cảm với tiền Nhớ lại giai đoạn mình hoạn nạn, khó khăn mẹ vợ không chi tiền cứu, khư khư tiền gửi tiết kiệm. Giờ bà ấy ốm đau, vợ không làm ra tiền, ngày ngày còn phải qua chăm sóc, tiền bạc có bao nhiêu dồn đi chữa bệnh… càng nghĩ Đại càng phẫn uất. Tất cả nhưng cảm xúc tiêu cực đó, Đại trút lên Huyền, bằng những lời chửi rủa hoặc bằng những cái tát nảy lửa…
Cho tới khi Minh Châu được 2 tuổi, bà Tuyết cuối cùng cũng đầu hàng trước thử thách của số phận. Bệnh tình quá nặng, dù đã dồn tiền cứu chữa nhưng vẫn không thắng nổi ung thư. Bà qua đời, khoản tiền tiết kiệm để lại chẳng còn đáng là bao nữa. Đây cũng là lúc Huyền dũng cảm bước ra khỏi cuộc hôn nhân địa ngục này. Nó còn thảm họa hơn cả bố mẹ cô trước đây. Bởi vì chí ít, bố Huyền không đánh đập vợ.
Cô quyết định ly hôn khi trong tay không còn gì. Thậm chí, số tiền ít ỏi mà mẹ để lại cũng bị chồng ra điều kiện và cướp mất. Huyền chưa có công việc, Đại đe dọa sẽ không cho Huyền nuôi con. Anh ta sẽ chỉ chấp thuận nhường quyền nuôi con với điều kiện Huyền phải đưa một khoản tiền như anh ta yêu cầu. Bằng không, anh ta còn gây khó dễ đủ đường vì Huyền lúc đó đang thất nghiệp.
Huyền không một chút đắn đo mà dồn tất cả những gì còn lại đưa cho Đại, đổi về sự tự do cho chính mình. Anh ta thậm chí táng tận lương tâm đến độ vơ vét sạch của vợ mà không cần biết hai con người yếu thế đó sẽ sống thế nào sau ly hôn. Cùng đường biến Đại thành một gã đàn ông bỉ ổi đến như vậy.
Ngày ra tòa, Huyền mang theo con gái nhỏ và đôi bàn tay trắng rời đi. Tới lúc này, Huyền gạt bỏ mọi sĩ diện để cầu cứu Mai. Mai trở thành cái cọc cứu Huyền chết đuối. Huyền từ bỏ mọi cái gọi là lòng tự trọng để xin sự giúp đỡ. Bởi vì cuộc sống của Huyền bây giờ còn có con. Cô không thể vì những cái sĩ diện mà rồi khiến con mình khổ. Ngày thấy bạn tiều tụy tìm đến mình với đứa con miệng còn hơi sữa trên tay, Mai khóc như mưa như gió. Huyền càng kiên cường, mạnh mẽ bao nhiêu thì Mai càng đau lòng và hận tất cả những người đàn ông làm cho bạn mình khổ bấy nhiêu. Những người đó, bao gồm cả bố Huyền, cả chồng Huyền và cả Tùng… Nhưng có lẽ hận Tùng nhiều nhất. Vì nếu không phải anh cho Huyền hy vọng rồi đẩy Huyền xuống vực sâu thì chí ít Huyền cũng không vội vã đâm đầu vào một cuộc hôn nhân khi tuổi đời còn quá trẻ, bỏ lại biết bao hoài bão và hy vọng như thế.
Sự thay đổi của Huyền khiến Mai phải bất ngờ. Huyền mạnh mẽ, can trường hơn Mai nghĩ rất nhiều. Mai cứ ngẫm nếu mình rơi vào hoàn cảnh như vậy, không chắc đã có thể vượt qua. Nhưng Huyền vẫn mỉm cười và nói: “Làm mẹ rồi mày sẽ thấy mình là siêu nhân. Vì giờ đây, mình có một người coi mình là cả thế giới”.
Vay được tiền của Mai, Huyền thuê nhà trọ, gửi con cho một bác gái gần đó và bắt đầu xin đi làm. Cầm tấm bằng Đại học đã ra trường cả vài năm nhưng chưa từng đi làm, Huyền tới đâu cũng bị từ chối. Huyền chấp nhận làm thuê, chân tay. Huyền tìm lại anh Thành - chủ quán cà phê ngày trước từng làm để xin đánh đàn. Nhìn hoàn cảnh cơ cực hiện tại của Huyền, anh ấy cũng đồng ý tạo điều kiện giúp. Không chỉ cho Huyền chơi đàn mà còn dạy Huyền cách pha chế, làm đồ uống. Huyền vắng mặt trong mọi cuộc họp lớp, phần vì bận đi làm, kiếm cái mưu sinh, phần vì mặc cảm, xấu hổ. Có ai mà ngờ được rằng, cô tiểu thư nhà giàu ấy lại bị con tạo xoay vần đến mức thảm hại thế này.
Sau hơn 3 năm, Huyền quyết định liều vay ngân hàng để mở một quán cà phê riêng cho mình sau những gì được anh Thành truyền lại cho. Cô cũng bắt đầu dạy thêm… Là người có tố chất, lại được học hành bài bản nên Huyền dần dần có đông học viên. Từ những em nhỏ muốn học thêm môn năng khiếu cho tới cả người lớn thích bộ môn này. Huyền vừa làm kinh doanh vừa theo đuổi đam mê ngày trẻ của mình bằng việc dạy đàn.
Về phần bố Huyền, vài năm sau khi mẹ Huyền mất, cô cũng nhận được thông báo từ vợ hai của bố. Ông ở nước ngoài cũng bị tai nạn mà mất. Đám tang bố Huyền cũng chỉ có thể vái vọng từ xa chứ chẳng được nhìn mặt bố lần cuối.
Vậy là từ đó, Huyền chính thức trở thành một người bơ vơ giữa cuộc đời. Minh Châu trở thành tất cả những gì quý báu nhất mà cô có.
Nhưng cuộc sống đã không phụ người có lòng khi công việc nào của cô cũng thuận lợi. Tiền vay bạn cũng trả xong, tiền vay ngân hàng chỉ còn một khoản nhỏ. Giờ Huyền mơ về việc tự mua cho mẹ con mình một ngôi nhà nữa thôi.
THỰC TẠI!
Câu chuyện của Mai thật dài và khúc nào cũng đầy những đớn đau. Tùng cảm giác mình không chịu đựng nếu nghe thêm những điều khốn khổ mà Huyền đã phải trải qua. Anh không còn che giấu được, cũng không thể kiềm chế thêm được nữa, Tùng khóc, trước mặt Mai. Hàm răng anh cắn chặt lên môi, từng đường gân guốc nổi lên trên gương mặt. Bàn tay anh nắm chặt lại, mặt gục lên đó, chỉ mong những điều vừa nghe là một câu chuyện hư cấu…
- Những gì anh muốn biết, tôi đã kể rồi đấy. Anh đừng nghĩ nhìn mấy giọt nước mắt này của anh mà tôi thấy thông cảm hay ngừng căm hận anh. Anh thấy thương cái Huyền à, thấy có tội à? Nhưng thấm vào đâu. Vì cuộc đời nó bi kịch tới mức này hoàn toàn là do anh. Giờ anh xót thương cũng có ích gì. Chính vì cái việc anh bỏ rơi nó sau cái lần nó trao đi tất cả đã đẩy nó vào quyết định ngu ngốc nhất là lấy chồng.
Mai càng nói càng uất ức, chỉ muốn tổng xỉ vào vào mặt Tùng một cách không kiêng nể:
- Anh chắc sẽ lại thanh minh rằng, việc anh chia tay với Huyền là vì bố nó ngăn cản, bố nó cấm yêu, bố nó coi thường anh… Đúng không? Huyền biết những việc đó nhưng nguyên nhân ấy chỉ làm cho nó cảm thấy hận cuộc đời này hơn mà thôi. Bởi vì sao anh biết không? Bởi vì xét cho cùng, anh vẫn không cần nó, vẫn không thể vì nó mà vượt qua mấy cái thể diện tầm thường ấy. Sự khốn nạn là ở chỗ nó vừa lâng lâng hạnh phúc sau cái đêm hai người bên nhau. Anh làm thế mà được à? Đàn ông gì mà chỉ vì một lần ngăn cản như thế đã buông bỏ. Anh cũng không hề yêu nó thật lòng…
Tùng im lặng, chấp nhận hết mọi lời chửi rủa mà không một lời thanh minh, giải thích. Dù có nói gì đi chăng nữa thì chỉ có một sự thật duy nhất mà thôi:
Sự thật là anh đã buông tay Huyền giữa cái lúc cô hy vọng nhiều nhất, yêu và cần anh nhiều nhất. Và sự ra đi của anh đã đẩy cuộc đời Huyền vào một ngã rẽ tận cùng đớn đau!
Mai nhìn đồng hồ, chuẩn bị đứng dậy ra về:
- Tôi nghĩ những gì cần nói đã là quá đủ rồi. Nhìn anh của hiện tại tôi đoán anh cũng có cuộc sống dễ chịu, thành công. Tôi chỉ cầu mong rằng những chuyện hôm nay tôi nói ra sẽ ám ảnh anh cả đời này, sẽ dày vò tâm can anh nếu anh còn một chút lương tri. Xin anh đừng bao giờ làm phiền hay xuất hiện trước mặt Huyền nữa. Hãy để nó sống yên ổn mà nuôi con.
Nói rồi, Mai đứng dậy rời đi.
Bây giờ, chỉ còn Tùng ở lại. Anh đau tới mức không thở được. Tùng lái xe, phi thẳng vào một quán rượu. Đêm nay, anh nhất định phải say, bằng không sợ rằng sẽ không thể chịu nổi cảm giác khốn cùng này.
🌸🌸🌸
Tùng uống cho tới ngà ngà. Anh rút điện thoại ra, gọi cho người duy nhất có thể kể và có thể nghe câu chuyện này: Huân!
Huân hiện tại cũng ở thành phố này nhưng kể từ khi họ lập gia đình, rất ít khi gặp nhau. Thời gian đầu là vì Tùng chuyển đi nơi khác sống, kết hôn rồi ở đó. Mãi tới vài năm gần đây mới quay lại và mua nhà ở đây. Nhưng ngay cả khi họ sống chung một thành phố, dù là bạn thân, số lần gặp nhau cũng chưa đủ 5 đầu ngón tay.
Huân lập tức ra khỏi nhà dẫu đã muộn sau khi nhận được cuộc gọi của Tùng. Bạn bè thân là như thế. Có thể không cần gặp nhiều nhưng trái tim luôn hướng về nhau. Và chỉ cần nghe giọng điệu của Tùng trong điện thoại là Huân hiểu, thằng bạn mình đang ở trạng thái vô cùng đau khổ.
Bước vào quán, nhìn thấy 1 chai rượu đã cạn, chai còn lại vơi đến ⅔, Tùng vã rượu như nước lã, Huân hốt hoảng lao vào chặn. Cảnh tượng này lần đầu tiên Huân nhìn thấy là cách đây 10 năm trước, khi mà Tùng… chọn chia tay với Huyền. Đêm ấy, Tùng cũng đã như một thằng điên, không còn thiết thứ gì trên đời này nữa.
Thấy bạn đến, Tùng kéo Huân ngồi xuống, rót rượu luôn vào chén, ấn vào tay Huân:
- Đến rồi đấy à? Uống đi. Tao còn tưởng mày không đến cơ. Cũng may còn coi tao là bạn.
Cái giọng lè nhè của Tùng làm Huân vừa bực vừa lo lắng. Huân đẩy trả cốc rượu cho Huân:
- Mày uống đi, tao uống nữa rồi tí ai đưa về. Mà mày còn nhớ ra có thằng bạn là tao cơ à? Mang tiếng sống cùng một thành phố mà mày tránh gặp mặt bạn bè như tránh tà. Hay giàu lên sợ bạn bè vay mượn mà phải né.
Tùng cười, ánh mắt liêu linh. Gương mặt đỏ bừng bừng không biết vì rượu hay vì một sự xấu hổ:
- Ừ, đúng là tao tránh mặt mày. Không phải vì sợ bị vay tiền, mà vì hổ thẹn. Mày biết không, mỗi lần nhìn thấy vợ chồng mày hạnh phúc bên nhau, tao lại thấy mình đốn mạt. Mày và Duyên đã cùng nhau đi qua bao khó khăn để có được cuộc sống như bây giờ. Còn tao thì sao? Tao chỉ là một thằng hèn hạ không hơn không kém. Tao ngủ với cô gái ấy, tao lấy đi sự trong trắng của Huyền rồi tao bỏ họ ngay sau đó. Trần đời này, chắc chắn, không một thằng nào khốn nạn như tao. Vì thế mà tao ngại phải gặp mày…
- Khùng điên.
- Giờ tao đang phải trả giá cho điều đó, tao đang phải trả giá Huân ạ.
- Mày với Trang thế nào rồi? Vẫn cứ dậm chân tại chỗ như vậy à? Sao hai vợ chồng chưa sinh con. Thế rốt cuộc có chuyện gì?
Mặc kệ câu hỏi của Huân, Tùng cứ nói những điều mình muốn:
- Tao gặp lại Huyền rồi đấy Huân ạ. Cô ấy phải trải qua những điều vô cùng, vô cùng kinh khủng. Và tất cả đều là tại tao, tại 1 thằng khốn nạn như tao…
Tùng đấm thùm thụp vào ngực mình, hét lên ầm ĩ.
Huân phải chạy sang can, ấn thằng bạn ngồi xuống để không gây sự chú ý với đám đông xung quanh:
- Thằng điên này, uống cho lắm vào rồi mà làm càn. Ngồi xuống, ngồi xuống rồi nói chuyện.
Trước mặt Huân lúc này, Tùng khóc như một đứa trẻ. Cảnh tượng này Huân từng chứng kiến rồi, chính là cái đêm phải rời xa Huyền. Hôm ấy, Huân không dám hỏi vì sợ làm thằng bạn không chịu được thêm nữa. Nhưng hôm nay, Huân cũng muốn hiểu rõ đầu cua tai nheo một phen:
- Vậy thế tóm lại, năm xưa vì làm sao mày bỏ Huyền? Bố Huyền tới tìm mày 1 lần mà mày bỏ con bé luôn thì thực sự tao cũng không thể chấp nhận nổi mày. Khi xác định yêu Huyền mày thừa hiểu phải đối diện với chuyện đó rồi. Mới chỉ có 1 lần khó khăn mà đã từ bỏ thì mày không đáng mặt đàn ông.
Tùng ngửa mặt lên trời, nước mắt cứ thế chảy tràn xuống:
- Đúng là bố Huyền tới tìm tao, cũng đúng là tao đã rời bỏ Huyền sau đó. Đó đều là sự thật. Nhưng mới chỉ là… một nửa của sự thật mà thôi!
Đêm nay, khi hơi rượu đã quẩn trong từng mạch máu, lần đầu tiên Tùng tiết lộ cái sự thật mà 10 năm qua anh giữ nó cho riêng mình, không một ai biết điều ấy!
QUÁ KHỨ!
Ngày ông Chiến tới tìm Tùng, hai người ngồi trong quán cà phê. Bố Huyền nói:
- Tôi không biết cậu quen con gái tôi trong hoàn cảnh nào và từ bao giờ. Có vẻ như cũng khá lâu rồi. Nhưng những việc đó tôi không quan trọng. Giờ tôi nói luôn thế này nhé. Tôi không bao giờ chấp nhận mối quan hệ này, cậu không bao giờ có cửa trở thành con rể tôi. Còn về lý do, thứ nhất là cậu nghèo, tương lai, tiền đồ không có gì. Cậu không thể lo cho con gái tôi một cuộc sống tốt đẹp được. Huyền là đứa sinh ra trong nhung lụa, giờ yêu thì nó nghĩ đơn giản vậy thôi chứ sống nghèo khổ không dễ dàng gì. Thứ 2, tôi có sự sắp đặt khác cho con gái mình rồi và tôi tin điều đó sẽ khiến nó có cuộc sống tốt đẹp hơn. Tôi không muốn dùng những lời lẽ xúc phạm, vì tôi biết người nghèo tự ái cao lắm. Thường thì khi không có tiền người ta cố giữ lấy 1 thứ cao hơn người khác để đỡ thấy thấp kém so với người khác. Cái đó tầng lớp như cậu hay dùng mỹ từ “tự trọng” để gọi đó. Nên thôi, tốt hơn hết là cậu dừng lại đi, tránh tổn thương cho chính mình.
- Cháu xin lỗi bác vì cháu chưa được như mong muốn của bác. Nhưng cháu yêu Huyền. Huyền cần cháu, vì thế cháu sẽ không buông tay cô ấy đâu ạ. Dù bác có đồng ý hay không cháu cũng không rời xa Huyền. Bác muốn xỉ vả, chửi mắng cháu thế nào cũng được. Chỉ cần đừng làm khổ Huyền. Cháu chưa giàu có để lo được cho Huyền cuộc sống sung sướng, vì thế mấy chuyện bị coi thường, bị sỉ nhục, chê cười này cháu sẽ chấp nhận hết. Nếu đến cả việc đó cũng không làm được để bên Huyền thì cháu không xứng đáng với tình yêu của cô ấy rồi. Bác nói muốn tốt cho Huyền thì nên hiểu cô ấy cần gì và ai mới là người mang lại hạnh phúc cho con gái mình mới phải chứ ạ?
Ông Chiến cười sằng sặc, như phỉ nhổ vào cái triết yêu đương của thằng oắt con mới lớn như Tùng:
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!