Tùng run rẩy, cố kiểm soát những xúc cảm đang trào dâng hừng hực trong cơ thể. Nếu nói không trỗi dậy những ham muốn nhục dục, là giả dối. Làm sao một chàng trai ở độ tuổi sung sức này lại có thể “tỉnh bơ” trước một cô gái chẳng những đẹp, yêu mình mà còn đang ước muốn được hiến dâng. Có một vài giây, Tùng đã muốn để cho cái bản năng trỗi dậy, muốn được lao vào chiếm lấy Huyền, có được thể xác ấy, trở thành người đàn ông đầu tiên trong đời 1 cô gái xinh như mộng. Nhưng rồi Tùng cũng chế ngự được những suy nghĩ đớn hèn đó. Tình yêu chân thành giúp Tùng có thể từ chối giữa cái lúc cảm xúc tưởng như đã bùng lên dữ dội.
Tùng lặng lẽ đóng những chiếc cúc áo lại, hôn lên trán Huyền, thì thầm:
- Em không cần phải làm điều đó để chứng minh. Bởi vì anh hiểu hơn ai hết tình cảm mà em dành cho anh. Chúng mình nằm đây, bên nhau một chút, rồi lát anh sẽ đưa em về.
Giọt nước mắt nóng hổi của Huyền rơi xuống, nghẹn ngào hỏi:
- Tại sao anh lại từ chối? Anh không muốn có em à? Hay anh sợ phải chịu trách nhiệm
Tùng vuốt ve mái tóc của Huyền:
- Anh không muốn chỉ vì chuyện hôm nay mà em phải dùng cách đó để chứng minh. Điều thiêng liêng ấy là thứ mà chúng ta trao cho nhau trong lúc hạnh phúc nhất chứ không phải bằng cách này. Anh không muốn em phải chịu thiệt thòi.
- Sao lại thiệt thòi, em tự nguyện cơ mà? Lẽ nào anh không định cưới em, không tính chuyện chúng mình là vợ chồng?
- Không phải vậy. Dĩ nhiên là anh cũng mong điều ấy như em. Anh đang phải kiềm chế rất nhiều. Anh cũng muốn lắm, cũng khao khát em lắm. Nhưng em còn trẻ lắm, còn chưa tốt nghiệp Đại học. Anh chỉ lo trong những lúc cảm xúc nhất thời này, chúng ta vội vàng, sau này em sẽ hối hận.
- Em chưa bao giờ hối hận khi yêu anh, và cũng sẽ không hối hận khi dành cho anh những gì quý giá nhất của đời con gái. Thậm chí ngay cả khi sau này chúng mình có đến với nhau hay không em vẫn muốn làm điều đó cùng anh. Nếu em và anh cưới nhau, chuyện chúng mình làm là một lẽ hiển nhiên của sự gắn kết. Còn nếu… vì một lý do nào đó mà chúng mình rời xa, thì em lại càng muốn thuộc về anh. Em muốn dành điều tuyệt vời nhất ấy cho anh, muốn người đàn ông đầu tiên trong đời mình là anh chứ không phải là bất kỳ ai khác.
Huyền nói những lời này một cách khẳng khái và đầy dũng cảm. Cô gái đó không hề lo sợ đối phương đánh giá về nhân cách hay coi thường mình. Tùng từ kinh ngạc sang nể phục. Cô gái có vẻ bề ngoài ngây thơ, mong manh hồn nhiên ấy khi yêu lại táo bạo, quyết liệt đến không ngờ. Huyền bất chấp, ngang tàng, dám vứt bỏ hết những sĩ diện, đạo mạo, chẳng ngần ngại để sống hết mình cho tình yêu. Tùng không thấy đó là điều rẻ rúm, thậm chí còn thêm trân trọng người con gái này hơn. Tùng nhận ra trong hành động dễ bị đánh giá là hư hỏng, thiếu tự trọng này là cả một trái tim yêu đáng nể.
- Năm tháng sau này còn dài, anh muốn ngày thiêng liêng ấy của chúng mình phải là ngày trọn vẹn hơn, khi mà chúng mình vui vẻ, hạnh phúc, trong một không gian, bối cảnh và cả hoàn cảnh tốt hơn bây giờ.
Huyền ngồi bật dậy, nhìn vào mắt Tùng năn nỉ:
- Anh có thể hứa với em 1 chuyện được không?
- Em nói đi.
- Đợi ngày em Tốt nghiệp đại học, ước muốn hôm nay của em, anh nhất định phải cùng em làm? Được không?
Đôi mắt Tùng rưng rưng, cố để sự xúc động không thể hiện ra bằng những giọt nước mắt. Lần đầu tiên Tùng trải qua cảm giác chứng kiến một cô gái yêu mình tới mức chỉ xin tự nguyện hiến dâng. Cậu gật đầu, đồng ý, lòng tơ vương những giấc mộng về cảnh giới hòa hợp tuyệt vời ấy giữa hai người.
Tùng đưa Huyền về. Họ tạm biệt nhau bằng một nụ hôn ngọt lịm.
Những ngày sau đó, càng trải qua khó khăn, họ càng xích lại gần nhau hơn. Tùng thương Huyền vì cô gái ấy chấp nhận thiệt thòi khi yêu mình. Là tiểu thư lá ngọc cành vàng nhưng suốt những năm tháng yêu nhau, Huyền chưa từng được một lần vào những nhà hàng sang trọng, hay khu vui chơi đắt đỏ cùng bạn trai. Mọi cuộc hẹn hò chỉ là lê la một quán cóc trong con ngõ nhỏ nào đó. Còn Huyền xót Tùng vì yêu cô anh cứ phải lặng lẽ, giấu kín, không dám công khai, sợ bố Huyền cấm cản. Họ cố gắng vì nhau, họ nhẫn nhịn vì nhau. Ẩn sâu trong cuộc tình giấu kín ấy là một tình yêu quá lớn. Họ không coi đó là sự thiệt thòi, chỉ cần giữ cho nhau sự bình yên, để được yêu nhau như lúc này là đủ. Tình yêu là câu chuyện thế giới tâm hồn của 2 người trong cuộc , không cần một ai khác phải ghi nhận hay tin rằng họ thực sự thuộc về nhau.
Tùng và Huyền hoàn toàn tin tưởng đối phương. Thậm chí, việc Huyền thi thoảng phải đi chơi với Đại để chiều ý bố Tùng cũng biết. Nhưng tất cả những điều đó chẳng thể nào làm cho họ nảy sinh hiểu lầm hay mâu thuẫn.
Cuối cùng thì ngày Huyền tốt nghiệp cũng đến. Buổi sáng hôm ấy, Huyền mặc chiếc áo dài trắng, trang điểm vô cùng xinh xắn, rạng rỡ, tới trường nhận bằng và chụp ảnh chia tay cùng đám bạn. Bố mẹ cũng cùng đến với Huyền. Khoảnh khắc đáng nhớ này được lưu lại bằng rất nhiều những bức ảnh.
Từ một góc khuất phía xa xa, Tùng đứng lặng lẽ ngắm nhìn, miệng mỉm cười hạnh phúc. Cô gái của cậu hôm nay đã hoàn thành xong 1 chặng đường, phía trước là tương lai với đầy những hi vọng, là quãng thời gian họ có thể bắt đầu những dự tính cho tình yêu của hai đứa. Mang theo bó hoa hồng đỏ thắm tới chúc mừng nhưng lúc này Tùng chưa thể đến bên Huyền. Cậu tam lạnh đi, tránh chạm trán với bố mẹ Huyền. Bầu không khí vui vẻ này không nên bị phá vỡ, ngày đặc biệt này tốt hơn hết là niềm vui mà thôi.
Mặc dù có bạn bè, bố mẹ vây quanh, tíu tít chụp hình nhưng Huyền vẫn mong ngóng 1 người khác. Cô ngó nghiêng, đảo mắt khắp nơi để tìm kiếm. Và rồi gương mặt Huyền cười rạng rỡ khi nhận ra Tùng đã đến, đang đứng nép vào một góc phía xa chờ đợi. Tùng ra ám hiệu, nhắc Huyền cứ thoải mái vui với mọi người.
Hơn 1 tiếng trôi qua, Huyền lựa cớ:
- Bố, mẹ… Hôm nay con xin phép sẽ đi ăn, đi liên hoan chia tay cùng các bạn. Tối con sẽ ngủ lại nhà mấy đứa bạn thân nhé ạ.
Bà Tuyết vuốt tóc con, cười hiền hậu:
- Được, để mẹ xin phép bố cho con. Tối nay cứ đi chơi với các bạn cho thoải mái, mai về cũng được. Mấy cô con gái tuổi này là lắm chuyện để tâm sự lắm. Sau này ra trường bận đi làm, e là có muốn gặp nhau cũng khó. Bố bận, nên bố mẹ cũng chỉ ghé qua một lát thôi, giờ cũng phải đi đây. Con vui cùng các bạn đi nhé. Hẹn gặp con ngày mai.
Sau khi bố mẹ lên xe về rồi, Huyền nhìn về phía Tùng. Chàng trai ấy hôm nay mặc chiếc áo sơ mi, tựa như chàng bạch mã hoàng tử trong giấc mơ của Huyền. Không lộng lẫy, không tỏa ra hào quang nhưng vẫn ngời sáng và ấm áp lạ kỳ. Họ nhìn nhau, im lặng một lát. Tùng dang đôi tay rộng đón Huyền. Cô chạy tới, bám hai tay lên cổ, đu cả người lên. Tùng xoay vòng người yêu trên không trung bằng lực của đôi cánh tay rắn chắc. Đôi trẻ quên hết mọi thứ quanh mình. Huyền đã chờ đợi ngày này từ rất lâu rồi. Có rất nhiều, rất nhiều lý do để Huyền mong đợi ngày Tốt nghiệp. Trong số đó, có cả lý do được công khai yêu Tùng, và còn những bí mật khác mà không một ai được biết.
- Chúc mừng em, cô gái của anh!
Huyền nôn nóng, lập tức nhắc ngay chuyện đã chờ đợi quá lâu rồi:
- Anh còn nhớ lời đã hứa với em không?
Tùng ngập ngừng gật đầu:
- Anh nhớ!
Huyền và Tùng cùng nhau chụp 1 tấm ảnh. Trong khung hình, cả hai môi chạm môi đầy tình tứ. Huyền nói đây sẽ là bức ảnh đánh dấu tình yêu của họ bước vào một giai đoạn mới, giai đoạn mà họ dũng cảm để công khai nó. Vì Huyền lớn rồi, Huyền có quyền được sống cho mình rồi.
Cô bạn thân tên Mai thông đồng với Huyền, đồng ý nói dối về chuyện mấy đứa đi chơi qua đêm với nhau, không về nhà, tiếp tay cho bạn được có 1 đêm trọn vẹn bên người yêu. Sau khi chào tạm biệt mọi người, Huyền cười tít mắt, trèo lên xe, ôm chặt lấy Tùng. Chiếc xe cũ kỹ chạy bon bon trên con đường rộng dài, Huyền tựa đầu vào lưng Tùng, lúc này, trong lòng cả hai người trẻ tuổi là một thứ tình yêu rộn ràng và háo hức.
Tùng đưa Huyền tới một nơi thay vì về phòng trọ. Hôm nay chàng trai ấy muốn dành tặng những gì ngọt ngào và yêu thương nhất cho bạn gái.
Tùng bịt mắt, từ từ dẫn Huyền vào căn phòng khách sạn vô cùng sang trọng. Tùng đã tiết kiệm nhiều tháng trời, mỗi tháng trích ra một khoản tiền để chuẩn bị cho ngày này. Cậu vẫn còn nhớ lời đề nghị của Huyền. Tùng không phải gã đàn ông muốn chỉ nghĩ đến chuyện chiếm hữu hay vòi vĩnh nhưng Tùng thực sự trân trọng Huyền. Cậu không biết lúc này, sau nhiều tháng trôi qua, Huyền có còn dự định ấy hay không. Nhưng gần 2 năm yêu, đây là lần đầu tiên họ có 1 đêm bên nhau, cũng là lần đầu tiên Tùng có thể làm một điều thật lãng mạn và đáng giá cho Huyền.
Bàn tay Tùng từ từ buông ra, Huyền mở mắt dần, cô vội đưa tay lên miệng, cố ngăn bản thân không bật khóc. Căn phòng hiện ra trước mắt lung linh, đẹp ngoài sức tưởng tượng. Đó là một căn phòng với tầm nhìn xuống lòng thành phố với triệu triệu ánh đèn lung linh sắc màu. Ngay sát bờ tường kính, một bàn ăn được bài trí đẹp mắt được sửa soạn, có nến, hoa, món bít tết thơm phức…
Huyền quay lại nhìn Tùng, hàng mi vừa khép lại, nước mắt cũng trào ra. Cô không chỉ xúc động và bất ngờ vì sự chuẩn bị chu đáo này mà bởi vì còn biết, để làm được điều đó, Tùng đã phải chi một khoản tiền không nhỏ so với thu nhập và sự khó khăn lúc này của anh.
- Anh không cần phải cầu kỳ như vậy, anh biết em không đòi hỏi mà.
- Chính vì em không đòi hỏi nên anh càng thấy mình phải làm vì em. Em xứng đáng có được nhiều hơn thế này gấp bội. Cảm ơn vì em đã yêu anh, lựa chọn ở bên anh, động viên anh ngay cả khi anh chẳng có gì trong tay. Anh muốn làm cho em một điều đặc biệt, dẫu rằng nó vẫn là chưa xứng với những gì mà em đã làm cho cuộc đời anh.
Cả hai cùng nhau dùng bữa tối, trò chuyện, trao cho nhau những nụ hôn. Tùng kỳ công tới độ đã lén thu âm bản nhạc mà Huyền viết riêng cho tình yêu của họ, trong một lần Huyền ghé quán cà phê của anh Thành chơi và đợi Tùng tan làm. Kịch bản này quá hoàn hảo.
Kim đồng hồ nhích dần sang con số 12, đã quá nửa đêm. Cả hai ngồi tựa lưng vào thành giường, Huyền ngả đầu vào vai Tùng. Những chuyện cần nói cũng đã nói, những nụ hôn cần trao cũng đã làm… Lúc này, là thời điểm mà những khao khát bản năng nhất không thể đừng thêm được nữa. Họ hiểu đối phương và chính bản thân mình muốn gì. Trong chiếc chăn đắp ngang người, Tùng hồi hộp tới độ đôi bàn tay run run, lóng ngóng, không biết phải làm gì. Cho tới khi, chính bàn tay Huyền lần tìm, nắm lấy bàn tay Tùng trong chiếc chăn ấm áp ấy, Tùng mới như được tiếp thêm dũng khí để vùng lên. Cậu kéo Huyền nằm hẳn xuống, nằm đè lên cơ thể bạn gái. Bốn mắt nhìn nhau đắm đuối. Hơi thở gấp gáp, trống ngực đập rộn ràng, cả người tì lên nhau, áp sát nên đối phương cảm nhận được rõ trạng thái của người kia.
Không muốn Huyền cứ mãi phải là người chủ động trong câu chuyện tế nhị này, không muốn cô gái ấy lại phải 1 lần nữa nhắc tới việc hai đứa hãy thuộc về nhau, lần này, Tùng là người bộc bạch trước:
- Anh nghĩ hôm nay mình không thể nhẫn nhịn thêm được nữa. Em có sẵn sàng không?
Thay vì trả lời, Huyền lập tức đưa tay ôm lấy cổ Tùng, vít bạn trai xuống để hôn. Nó là một sự ưng thuận thể hiện ra bằng hành động, một câu trả lời tế nhị. Tùng mê luyến ngậm lấy vành môi của Huyền. Có vẻ như Tùng cũng cần làm thế để tính toán việc mình sẽ làm gì tiếp theo. Cả hai người họ, đây đều là lần đầu tiên, sự vụng về, lóng ngóng hiện rõ.
Đôi bàn tay Tùng bắt đầu làm nhiệm vụ. Ngay lập tức, cậu cởi phăng loạt cúc áo trên người mình. Động tác dứt khoát, vội vã vì không tốn thêm 1 giây, 1 phút đợi chờ nào nữa. Chỉ vài giây, Tùng ngừng hôn, quỳ gối cao lên một chút để cởi áo ra, ném vào một góc bằng tốc độ tên lửa. Thân trên của Tùng lừng lững trước mặt Huyền, cao lớn và vạm vỡ. Tùng nhoài người về phía đèn ngủ, hạ bớt ánh sáng cho không gian dìu dịu, mờ ảo… Huyền ngượng ngùng hơi quay mặt đi khi Tùng lục đục trút bỏ nốt chiếc quần vướng víu.
Xong chuyện của mình, bây giờ, cả cơ thể không quần, không áo áy của Tùng tì lên người Huyền. Đôi bàn tay Tùng luồn tay dưới váy, vuốt ve một đường dài từ dưới chân lên đến vùng eo của Huyền, xoa xoa khắp các vùng cơ thể. Cậu cúi xuống hôn Huyền. Bàn tay còn lại nâng người Huyền lên, từ từ kéo khóa. Chiếc váy được kéo tụt xuống, lộ ra một cơ thể mướt mải, mơn mởn xuân thì. Bầu ngực Huyền tròn đầy dưới lớp áo lót - thành trì cuối cùng. Tùng chỉ muốn xé toạc nó ra để thỏa thê tận hưởng.
Trong lòng nôn nóng, nhưng thiếu kinh nghiệm, Tùng hì hụi, loay hoay một hồi vẫn không thể dẹp bỏ chướng ngại vật ấy khiến Huyền bật cười. Cô ngồi dậy, tự tay cởi bỏ, rồi ném nó đi. Mái tóc bồng bềnh rủ xuống đôi bờ vai, ngực trần căng tràn, xương quai xanh quyến rũ… Hình ảnh Huyền lúc này thực sự khiến Tùng mê muội. Vốn dĩ Huyền có tính cách hồn nhiên, ngây thơ, không nghĩ cái vóc dáng lại kích tình đến thế. Cơn “khát” trong Tùng trỗi dậy. Lúc này, trước mặt Tùng là tấm thân mỹ miều của Huyền, hoàn toàn không còn gì che chắn hay ngăn cách. Làn da trắng ngần, mịn màng của cô gái tuổi đôi mươi thật xuân sắc khiến đấng nam nhi như Tùng chạm đến đâu là người rạo rực theo đến đó. Không thể chịu đựng thêm được nữa, Tùng chồm lên, lại ghì Huyền nằm xuống, Tùng áp sát phía trên và bắt đầu công cuộc của một “kẻ săn mồi”.
Nụ hôn bắt đầu từ môi rơi xuống cằm, xuống cổ. Cứ mỗi khi Tùng di chuyển bờ môi tới đâu là vùng da thịt ấy của Huyền lại nóng rực lên tới đó. Động tác hôn của Tùng cũng thay đổi, dịu dàng khi ở trên khuôn miệng nhưng náo loạn, sục sạo khi xuống tới vùng dưới quai xanh. Tùng hít hà. Cơ thể Huyền tản ra mùi hương dễ chịu, da thịt căng mướt khiến cậu mụ mị cả người. Đôi môi dừng lại trước bầu ngực. Tùng ngắm nhìn, yết hầu Tùng nuốt ừng ực một cái. Tùng phải chuẩn bị tâm lý trước khi được chạm vào nơi đê mê ấy. Tùng áp má lên đó trước, cảm nhận sự mềm mại mơn trớn làn da của mình, phấn khích tột độ. Không thể trì hoãn, Tùng ngậm lấy điểm nhỏ nhô cao trên bầu ngực, cứ thế, chiếc lưỡi di chuyển, tác động vào vùng nhạy cảm ấy của Huyền làm toàn thân cô cứng đờ. Một thứ gì đó tựa như luồng điện chạy dọc cơ thể. Tùng cũng điên cuồng ngụp lặn. Bên này “ngọn núi”, đôi môi mê mải, chờn vờn, bên còn lại, cả bàn tay Tùng bấu víu, thi thoảng siết lại, thi thoảng buông lơi… Mỗi động tác nhào nặn đó đều làm cho họ chỉ muốn được chìm đắm vào cõi mộng này thật nhanh hơn nữa.
Tùng thỏa sức lướt trên những vùng nhạy cảm của cơ thể Huyền. Trái tim trong lồng ngực đập một cách điên cuồng. Không chỉ Huyền mà cả Tùng cũng vậy. Đôi bàn tay của Tùng mân mê, xoa xoa đi dần xuống vùng eo, chạm tới mông. Cậu bóp chặt một cái, theo động tác đó, người Huyền rướn cong lên. Đầu óc Huyền mơ màng, toàn thân mềm nhũn và hưng phấn.
Một tay Tùng ôm trọn lấy bộ ngực của Huyền, tay kia đi dần xuống hạ thân. Ở vùng thấp này, khi tay Tùng chạm đến nơi sâu kín nhất, Huyền xấu hổ, hai má đỏ bừng lên, mắt nhắm lại đợi chờ. Những gì trong cơ thể cô lúc này giống như có một dòng điện nhỏ chạy qua, tê dại.
Tùng bất ngờ dừng lại, thở dốc. Cậu rướn về phía bàn, cầm lấy thứ đồ hình vuông nhỏ nhỏ được chuẩn bị sẵn. Nhưng khi Tùng vừa xé bỏ vỏ bao, Huyền ngăn lại.
- Hãy để mọi thứ trong lần đầu tiên này được trọn vẹn đi, được không anh?
- Nhưng…
Huyền đặt ngón tay lên miệng Tùng, ra hiệu anh không cần nói thêm nữa. Tùng chấp thuận, chiều theo mong muốn đó. Hôm nay họ sẽ trọn vẹn là của nhau, không một rào cản nào ngăn cách, dù là nhỏ nhất.