Giọng của Trì Minh Nghiêu không quá lớn cũng không quá nhỏ, vừa đủ để những người xung quanh nghe được, trong đó có cả Ngụy Lâm Lâm. Cô ta lập tức hiểu rõ quan hệ giữa Trì Minh Nghiêu và Lý Dương Kiêu, thì ra diễn viên tuyến 18 như cậu có thể diễn nam thứ, sau lưng quả nhiên không đơn giản. Chỉ là không nghĩ tới, ngươi đứng sau Lý Dương Kiêu lại là Trì Minh Nghiêu - người mà cô ta từng theo đuổi.
Nguỵ Lâm Lâm dừng bước một chút, nụ cười treo trên mặt rõ ràng có chút cứng đờ. Nhưng cô ta tốt xấu gì cũng là một đường bò lên từ tầng lớp dưới, đã quen với các loại sự tình lớn nhỏ, năng lực ứng biến đương nhiên vẫn có một chút. Nguỵ Lâm Lâm nhanh chóng điều chỉnh trạng thái của mình, cười nhiệt tình hơn, đi lên, nói: "Ơ? Trì thiếu? Đã lâu không gặp, sao hôm nay lại có thời gian tới đoàn phim của chúng tôi thế?" Lại nhìn Lý Dương Kiêu, hỏi: "Dương Kiêu, hai người quen biết nhau ư?"
Trì Minh Nghiêu không nói gì, Lý Dương Kiêu chỉ có thể kiên trì nói: "Ừ, quen biết." Chỉ là cậu rõ ràng cảm giác được, ánh mắt của mấy người xung quanh đều nhìn về phía này, bao gồm cả người quay phim và thợ chiếu sáng thu máy đi tới, cùng với đàn em làm trợ lý quay phim kia. Bọn họ đều nghe được câu nói vừa rồi của Trì Minh Nghiêu.
Lý Dương Kiêu quả thực muốn đập đầu chết luôn, giúp Ngụy Lâm Lâm cầm quần áo cũng không có gì, ngay cả cầm mấy tháng cũng được, hơn nữa cầm cho cả Từ Cảnh Diệp cũng được luôn, thậm chí cầm cho cả đoàn làm phim cũng không chẳng sao. Cậu tình nguyện làm một diễn viên tầng chót bị người ức hiếp, không hề có cảm giác tồn tại, cũng thật sự không muốn bị người ta chỉ trỏ sau lưng, nhưng mặt ngoài vẫn là mặt cười đáp lễ.
"Dương Kiêu, vẫn luôn cầm quần áo giúp tôi sao? Cậu cứ đặt trên ghế là được rồi" Ngụy Lâm Lâm vẻ mặt tươi cười tiếp nhận quần áo, giọng điệu hơi giận, nói, "đứa nhỏ này sao lại ngốc như vậy."
Lý Dươmg Kiêu miễn cưỡng cười cười, nói: "Không có việc gì, không mệt."
Trì Minh Nghiêu cười như không cười nhìn Ngụy Lâm Lâm nói: "Ngụy tiểu thư đã trở thành nữ chính rồi, còn tiết kiệm tiền như vậy sao? Xem ra mức lương cho trợ lý rất cao đúng không?"
Ngụy Lâm Lâm nghe ra ý tứ sau lời này, sắc mặt tươi cười nhất thời không duy trì nổi.
Trì Minh Nghiêu nói tiếp: "Như vậy đi, ngày mai tôi bảo người của công ty vận chuyển đem mấy móc treo quần áo tới đây, chuyện này dễ giải quyết."
Ngụy Lâm Lâm cố gắng cười nói: "Trì thiếu, anh đừng nói giỡn nữa."
Mấy người vừa mới nhìn về phía bên này đã thu hồi ánh mắt, làm như không thấy mà bắt đầu thu dọn máy móc. Cậu nhóc khoá dưới tên Hồ Dịch kia một bên thu lại giá ba chân, một bên liên tiếp nhìn về phía Lý Dương Kiêu. Lý Dương Kiêu muốn làm bộ như không có việc gì cười cười với hắn, nhưng ánh mắt vừa chạm vào nhau, Hồ Dịch lập tức cúi đầu.
Lý Dương Kiêu rũ mắt xuống, không khỏi cười khổ một chút, sau đó đưa tay chạm vào cánh tay Trì Minh Nghiêu, nói: "Ði thôi."
Lúc Trì Minh Nghiêu đi, còn nói với Ngụy Lâm Lâm: "Ðã nói xong rồi, ngày mai móc áo đưa tới đây, nhớ gọi người bày ra."
Lúc đi tới cửa, Trì Minh Nghiêu nhìn Lý Dương Kiêu hỏi một câu: "Hả giận chưa?"
Lý Dương Kiêu nhìn mặt đất phía trước nói: "Anh hả giận là được rồi."
Trì Minh Nghiêu nhìn cậu không có một chút cao hứng nào, nói: "Thế nào? Về sau không cần giúp người khác cầm quần áo nữa, còn không đáng để cao hứng sao?"
Lý Dương Kiêu châm một điếu thuốc cho mình, không để ý nói: "Ừ, rất cao hứng."
"Sao tôi lại không thấy như vậy?"
Lý Dương Kiêu giương mắt nhìn anh, thở dài, mang theo khói trắng nhàn nhạt, nói: "Aizz, anh không hiểu, thiếu gia ơi."
Trì Minh Nghiêu không thích nhất chính là bộ dáng này của cậu, rõ ràng rất để bụng, hết lần này tới lần khác cái gì cũng không nói, hoặc là làm bộ rất lão luyện mà nói "anh không hiểu". Anh vừa định mở miệng phản bác, bên cạnh có ba cô gái đi tới vây quanh, rất hưng phấn đưa quyển sổ để Lý Dương Kiêu ký tên.
Lý Dương Kiêu không nói gì, tiếp nhận quyển sổ, rất nhanh lần lượt ký xong, trả lại. Trì Minh Nghiêu ở một bên chờ, xem ra đây cũng không phải là lần đầu tiên Lý Dương Kiêu ký tên, hẳn là đã ký rất nhiều lần —— bởi vì trên mặt cậu chẳng biểu lộ cảm xúc gì.
Sau khi ba cô gái rời đi, Trì Minh Nghiêu nói: "Ðã có fans rồi sao? Nhanh như vậy."
Lý Dương Kiêu lắc đầu nói: "Là fans của Từ Cảnh Diệp."
"Ðã để cậu ký tên, thì cũng là fans của cậu rồi."
"Bọn họ chưa từng xem qua diễn xuất của tôi, cũng không biết tôi, chỉ biết tôi tên là gì, không tính là fans của tôi."
Trì Minh Nghiêu cảm thấy có chút buồn cười, về vấn đề này cần gì phải so sánh chân thật như vậy, anh nói: "Muốn làm fans của cậu còn phải như vậy sao?"
Lý Dương Kiêu hít một hơi thuốc, một lát sau mới nói: "Có phải thật lòng thích hay không, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra."
Trì Minh Nghiêu cũng dừng lại trong chốc lát, nói: "Phải không? Vậy có người thật lòng thích cậu không?"
Lý Dương Kiêu nói: "Không biết."
"Không phải nói liếc một cái là có thể nhìn ra sao?"
"Lúc đi học có một chút, về sau liền ít đi." Lý Dương Kiêu nói, "Hiện tại nói chung là không còn."
Trì Minh Nghiêu cười một chút, nhìn không ra là có ý gì, anh hỏi: "Vì sao?"
Lý Dương Kiêu trầm mặc một lúc lâu, mới nói: "Chắc là bởi vì trước kia tôi còn rất tốt."
Ngồi lên xe, Trì Minh Nghiêu mới hỏi tiếp: "Hiện tại không tốt?"
Lý Dương Kiêu nói: "Ừ, không tốt."
Không biết vì cái gì, tâm tình của cậu trở nên rất tệ, rõ ràng Trì Minh Nghiêu vừa mới giúp cậu, nhưng cậu một chút cũng không cao hứng nổi. Trong đầu Lý Dương Kiêu vẫn hiện lên ánh mắt nhanh chóng thu hồi của Hồ Dịch — cậu nhóc đại khái xem như là fans đầu tiên của cậu, không đúng, nói người hâm mộ có vẻ chính xác hơn. Cậu nhớ tới ngày đầu tiên vào tổ, Hồ Dịch hưng phấn nói thích cậu diễn trong "Xa Xôi" và "Chúa Cứu Thế", nói đến rất nhiều phim ngắn tài nguyên không tìm được, trên mặt cậu nhóc còn hiện lên một tia mất mát.
Lý Dương Kiêu vẫn luôn sợ hãi làm cho người khác thất vọng, nhất là đối mặt với những người có kỳ vọng rất cao đối với cậu.
Cho nên cậu cũng có chút sợ hãi đối mặt với những người thích mình, từ lúc đi học chính là như vậy. Thích là có trọng lượng, nếu nhận không nổi, sẽ bị ép rất khó chịu, hơn nữa không có cách nào để thoát ra, bởi vì ngay cả thoát ra đối với người khác cũng là một loại thương tổn.
Cậu tình nguyện nhìn người khác chán ghét mình, như vậy sẽ dễ xử lý một chút, chỉ cần chán ghét lại, hoặc là chứng minh mình không đáng ghét đến vậy là được rồi, so với đối mặt thích dễ dàng hơn nhiều.
Trì Minh Nghiêu có chút mất hứng, rõ ràng anh xuất phát từ lòng tốt giúp Lý Dương Kiêu một phen, không nghĩ tới Lý Dương Kiêu chẳng những không biết báo đáp, còn bày ra bộ dáng "anh không nên xen vào việc của người khác", anh nói: "Có cái gì không tốt, giúp người khác lấy quần áo là tốt hả? Mạch não của cậu bị gì thế?"
Lý Dương Kiêu một trận tâm phiền ý loạn, cậu không biết mình đang giả bộ cái gì, đường là do cậu tự mình chọn, giao dịch cũng là chính miệng cậu đáp ứng, hiện giờ còn muốn bày ra dáng vẻ làm bộ làm tịch này là muốn làm cái gì, tìm kiếm tự an ủi sao, có ích lợi gì chứ.
Cậu định đổi đề tài khác, hời hợt lật qua chuyện này, ăn cơm cho tốt, diễn xuất một chút. Cậu ra vẻ thoải mái hỏi: "Anh sao lại tới đoàn làm phim thế?" Nhưng có lẽ là cảm xúc vừa rồi còn chưa phai sạch, lời này hỏi ra, như thế nào cũng có chút không đúng, mà rơi vào trong tai Trì Minh Nghiêu, hoàn toàn hoàn toàn khác với ý ban đầu.
Trì Minh Nghiêu nói: "Làm sao, trước khi đến còn phải trưng cầu cậu đồng ý mới được ?" Lý Dương Kiêu nghe ra giọng điệu Trì Minh Nghiêu không tốt, dựa theo thái độ phải đối tốt với kim chủ, cậu mềm giọng nói: "Không phải....."
Trì Minh Nghiêu căn bản không cho cậu cơ hội giải thích, ngay sau đó hỏi: "Cậu nói không tốt ở chỗ nào?"
Lý Dương Kiêu nặn ra vẻ mặt tươi cười nói: "Đâu có gì không tốt..."
Nhưng Trì Minh Nghiêu không chút lưu tình nói: "Ðừng giả cười với tôi."
Lý Dương Kiêu trong đầu vang lên tiếng chuông báo động lớn, cậu đã thăm dò rõ tính tình Trì Minh Nghiêu, người này lúc tính tình thiếu gia nổi lên, không phát tiết xong sẽ không từ bỏ ý đồ. Anh ta là một thiếu gia, cũng căn bản sẽ không hiểu tình huống của cậu trong đoàn làm phim, giữa bọn họ khác biệt quá lớn, so sánh với khác biệt của mây trời cùng mặt đất cũng không quá đáng. Tài nguyên đối với Trì Minh Nghiêu dễ như trở bàn tay, mà cậu cùng cực cả đời thậm chí cũng không với tới được.
Nhưng cậu dựa vào cái gì mà yêu cầu Trì Minh Nghiêu hiểu cậu đây? Giữa bọn họ chẳng qua là quan hệ giữa người ngủ với người bị ngủ mà thôi. Lý Dương Kiêu nhắm mắt lại, tự sa ngã mà lắc lắc một câu: "Anh cho rằng bị cả đoàn làm phim biết tôi lăn giường đổi lấy một tài nguyên sẽ có bao nhiêu dễ chịu?"
Lời này nói thẳng đến chói tai, sắc mặt Trì Minh Nghiêu bắt đầu chân chính trầm xuống, mặt hắn trầm như nước nhìn chằm chằm Lý Dương Kiêu, ánh mắt u ám đến có chút đáng sợ.