Lý Dương Kiêu nói: "Tôi thiên về hướng thu lại cảm xúc một chút."
Ðạo diễn gật gật đầu nói: "Vậy thì nhân vật này đối với cậu mà nói có hơi thử thách. Tới, đây là kịch bản, cậu xem chỗ tôi khoanh lại đấy , sau đó thử diễn một chút."
Lý Dương Kiêu tiếp nhận kịch bản, đạo diễn không nói nữa. Trợ lý bên cạnh mang tới một cái ghế đẩu, Từ đạo diễn ngồi xuống, bắt đầu nhìn vào đoạn kịch bản đó.
Tác phong đi thẳng vào vấn đề của đạo diễn này làm cho cậu có chút nhớ tới Giang Lãng, đó là năm thứ hai đại học, Giang Lãng đẩy cửa ký túc xá bọn họ ra, nói: "Lý Dương Kiêu có ở đây không? Ra đây một chút."
Lý Dương Kiêu lúc đó ngẩng đầu nhìn Giang Lãng. Cậu đương nhiên biết Giang Lãng, sinh viên học hệ đạo diễn mà tên lúc nào cũng treo bên miệng giáo sư Ðổng Thành Kỳ. Cậu không nói gì, đứng lên cùng Giang Lãng đi đến hành lang. Giang Lãng cũng chưa tự giới thiệu, đến đây liền nói, tôi muốn làm một vở kịch về học đường. Hắn nhanh chóng kể xong chuyện xưa, sau đó nhìn Lý Dương Kiêu nói, tôi cảm thấy cậu thích hợp thích hợp diễn người ngồi bên cạnh thùng rác, cậu nghĩ sao?
Cậu nhớ rõ ngày đó ánh trăng đầu hạ rất sáng, chiếu xuống mặt đất sáng cả một góc, đôi mắt Giang Lãng cũng rất sáng, vẫn luôn nhìn cậu, chờ cậu trả lời. Sau đó Lý Dương Kiêu liền cười, nói, tôi cũng cảm thấy tôi rất thích hợp.
Ðoạn kí ức lướt nhanh trong đầu Lý Dương Kiêu, nhúng cậu rất mau từ trong trí nhớ trở lại hiện tại, tiếp tục xem kịch bản.
Phân đoạn mà đạo diễn khoanh lại, thoạt nhìn giống như một điểm bùng nổ cảm xúc – rất ít đạo diễn sẽ làm như vậy trong thời gian thử vai, thời gian để cảm xúc nảy nở quá ngắn, hiệu quả diễn xuất sẽ lệch quá nhiều so với thời gian thực sự quay phim.
Ðó là cảnh chia tay, nhân vật do Lý Dương Kiêu thủ vai trong《 nếu như mây biết 》tên là La Tử Minh, nói năng lộn xộn mà giữ nữ chính lại:
"Tôi thừa nhận những việc em nói đều là do tôi làm, nhưng đó là bởi vì tôi yêu em mà thôi. Ngày hôm qua là sinh nhật em, đoạn đường từ chỗ làm của em về tới nhà, cứ cách 10m lại có một người đứng, nếu em giống như trước đây, đi bộ hoặc đạp xe là có thể nhận được 99 lời chúc sinh nhật cùng 99 đóa hoa hồng, mỗi người đều sẽ tặng em một đóa hoa, lời chúc của bọn họ không giống nhau, nam sinh tuấn tú sẽ chúc em càng ngày càng xinh đẹp, cậu bé mập mạp sẽ chúc em dù ăn nhiều cũng sẽ không mập, cô gái sẽ chúc em mùa hè cho dù ăn kem lạnh cũng không sợ bị 'bà dì' hành hạ, còn có bà lão chúc em dù có ra khỏi nhà muộn thì cũng không tới trễ, người cuối cùng chúc em sẽ là tôi, tôi muốn chúc em mỗi ngày đều vui vẻ, tựa như lần đầu tiên tôi gặp được em vậy."
Ðây là một đoạn 2 vai diễn phối hợp, nhưng người đối diện không nói gì cả, trên kịch bản chỉ viết cô ấy vẫn luôn cau mày, một bàn tay cầm ly trên bàn, vài lần muốn nói lại thôi.
Là một cảnh yêu cầu nữ diễn viên phải tự mình phát huy, Lý Dương Kiêu nhìn kịch bản, nghĩ như vậy.
Lúc này, đạo diễn ở bên cạnh nói: "Lời kịch không cần quá chuẩn xác, chỉ cần cảm xúc bộc phát ra là được, cuối cùng diễn cảnh khóc kia một chút đi."
Lý Dương Kiêu gật gật đầu, cậu đã thấy qua các cảnh diễn khóc, nhưng bản thân thì chưa từng diễn cảnh khóc bao giờ, ở đây cũng không phải khóc một cách an tĩnh, kiềm chế nước mắt mà là khóc không chút che giấu nào, là gào khóc thật lớn.
Lý Dương Kiêu ấp ủ cảm xúc tốt, nói với đạo diễn là có thể diễn thử được rồi.
Lúc cậu nói lời kịch ở đoạn sinh nhật kia, thanh âm rất hòa hoãn, dịu dàng, trên mặt còn lộ ra ý cười nhàn nhạt, thoạt nhìn có loại dáng vẻ ngây thơ.
"Tôi liền chờ trước của nhà em, tính toán thời gian em tan làm, đếm bước chân của em." Cậu rũ mắt xuống, thay đổi thành biểu tình mất mát, "nhưng Ðào Tiểu Thanh gọi điện thoại nói cho tôi, em tan ca liền cùng Quý Song Trì đi, nói rằng hắn đỗ xe ở ngay dưới chỗ làm của em, ngay cả lời chúc mừng sinh nhật đầu tiên em cũng chưa nghe được, đã đi cùng với hắn rồi."
Lý Dương Kiêu trong nháy mặt thay đổi cảm xúc, nếu đến gần quan sát, sẽ phát hiện mắt của cậu đã đỏ lên rồi: "Tôi không nói cho em biết, bởi vì tôi không muốn nghe thấy em nói xin lỗi, không muốn em cảm thấy khổ sở vì có lỗi với tôi."
"Chuyện tôi không nói cho em còn rất nhiều, như là tôi vốn dĩ không phải ở chỗ đó, tôi là vì em nên mới chuyển tới. Hay là chuyện tôi căn bản không thích dậy sớm chạy bộ, mỗi ngày trước khi đi ngủ đều phải đặt mười cái báo thức thì mới dậy nổi. Hoặc là tôi không thích ăn gừng băm, mỗi lần ăn vào đều muốn nhổ ra, nhưng mà em đã nói với tôi, dáng vẻ người bạn trai cũ của em mỗi khi ăn gừng thay cho em đều rất đẹp."
Lý Dương Kiêu dùng hai tay che mặt, tuy rằng kịch bản cũng không viết như vậy, cậu nuốt xuống một ngụm, dùng thanh âm rất chua chát mà nói: "Ở trước mặt em, tôi đều không phải là tôi nữa, em còn muốn tôi làm sao bây giờ."
Cậu che mặt, thanh âm thực buồn mà nói: "Em muốn tôi thay đổi như nào thì mới bằng lòng thích tôi đây."
Lời kịch cũng là cậu tự thêm, nói xong câu này, chung quanh tĩnh mịch không tiếng động, đoạn diễn vừa rồi gần như đã bùng nổ hết cảm xúc, lúc này đạo diễn mở miệng nói lời kịch của nữ chính: "La Tử Minh, tôi rất mệt mỏi, được anh thích là một chuyện thật sự rất mệt mỏi. Làm thế nào điều này có thể xảy ra? Mỗi lần tôi nhớ tới việc anh thích tôi, tôi lại cảm thấy sợ hãi. Anh buông tha cho tôi, cũng buông tha cho chính mình đi."
Lý Dương Kiêu tưởng tượng nữ chính trong kịch bản đứng dậy xoay người rời đi, sau đó cậu che mặt không tiếng động khóc nức nở, hai tay chậm rãi từ trên mặt trượt xuống, sau đó nhịn không được, lớn tiếng khóc lên, trong vô số ánh mắt nhìn qua trong tưởng tượng, khóc như một đứa trẻ yếu đuối bất lực.
Lý Dương Kiêu vẫn luôn nhắm mắt lại khóc, đạo diễn không kêu ngừng, cậu vẫn khóc, thẳng đến khi có người đi tới vỗ vỗ bả vai mình, cậu mới mở mắt, nhìn thấy trước mắt đưa tới một tờ khăn giấy.
Lý Dương Kiêu tưởng là đạo diễn, cậu tiếp nhận rồi lau khô nước mắt, ngẩng đầu hỏi: "Ðạo diễn, đoạn vừa rồi có ổn không?" Thanh âm còn dính chút nức nở vừa rồi.
Chỉ là cậu vừa ngẩng đầu mới phát hiện, khăn giấy là do Trì Minh Nghiêu đưa qua, anh đứng trước mặt cậu, cúi đầu, thấp giọng nói: "Lông mi ướt hết cả rồi."
Ðạo diễn cũng đi tới, nói: "Rất tuyệt, cảm xúc thực đúng chỗ. Ðoạn này tương đối nhiều tầng cảm xúc, đến thời điểm chính thức quay phim, cùng Ngụy Lâm Lâm đối diễn, hiệu quả sẽ càng tốt."
Sau đó lại quay đầu nói với Trì Minh Nghiêu: "Trì thiếu xử lý xong việc rồi sao?"
Trì Minh Nghiêu "ừ" một tiếng, nói: "Tôi tới xem một chút các người bên này xong việc chưa, thử vai xong có sắp xếp gì không?"
Ðạo diễn nói: "Là như thế này...Tôi định cùng Dương Kiêu nói lại một chút việc sau khi tiến vào đoàn làm phim, bởi vì lúc trước Trương Hi nói muốn diễn nhân vật này, cả đoàn phim đã mở cuộc họp rồi, Dương Kiêu lúc ấy không tham gia, vì vậy một số có chuyện phải bàn bạc riêng."
Lý Dương Kiêu đắm chìm trong cảm xúc vừa rồi, một hồi lâu không nói chuyện, lúc này mới mở miệng hỏi: "Nhân vật này lúc trước định người khác sao?"
Ðạo diễn cười khổ, nói: "Ðúng vậy, vốn là định Trương Hi, kết quả sau đó, đoàn đội của cậu ta cảm thấy nhân vật này.....nói như thế nào nhỉ, là không phù hợp với phương hướng cậu ta muốn phát triển bây giờ, cậu cũng đã nhìn ra, tính cách nhân vật La Tử Minh này kỳ thật rất trẻ con, lúc ấy bọn họ yêu cầu sửa đoạn gào khóc này thành thâm tình rơi lệ....."
Ðạo diễn trong tay cầm kịch bản cuộn lại, gõ xuống bàn, nói: "Tôi nói làm sao mà được, La Tử Minh chính là đứa trẻ không chịu lớn, cậu ấy nếu là thâm tình rơi lệ, Triệu Khả Nghiên còn có thể cự tuyệt cái gì, đã sớm bị công lược rồi."
Lý Dương Kiêu cười cười, nói: "Như vậy sao, không sửa lại là tốt rồi."
Trì Minh Nghiêu quay đầu hỏi Lý Dương Kiêu: "Vậy cậu đi cùng đạo diễn?"
Lý Dương Kiêu "ừm" một tiếng, nói: "Anh đi trước đi, lát nữa tôi tự bắt xe về."
Trì Minh Nghiêu đi không lâu, biên kịch Thập Mộc cũng tới, cô ấy là tác giả nguyên tác 《 nếu như mây biết 》, tuổi cỡ hơn 30. Cuốn sách này là tác phẩm của cô ấy từ 5 nãm trước. Thập Mộc nhìn thấy Lý Dương Kiêu, tiến lên cùng cậu bắt tay, rất cao hứng mà nói, "từ mấy ngày trước khi tôi xem qua ảnh chụp của cậu, đã cảm thấy cậu chính là La Tử Minh, đặc biệt là mấy ảnh chụp làm mắt lác kia, quả thực là phiên bản đời thực của La Tử Minh."
Lý Dương Kiêu tính cách chậm nhiệt, có chút không đỡ nổi việc Thập Mộc nói chuyện thân quen như vậy, cậu hơi xấu hổ mà nói: "Kỳ thật tính cách tôi khác quá nhiều La Tử Minh."
Thập Mộc nói: "Tôi biết tôi biết, tôi là nói về ngoại hình, quá giống, thật sự chính là La Tử Minh mà tôi tưởng tượng ra."
Thập Mộc là người xây dựng nên nhân vật La Tử Minh này, cô ấy nói với Lý Dương Kiêu, nhân vật này ấu trĩ, ích kỷ, cố chấp, tự cho là đúng, có tới ngàn lí do để ghét con người cậu ấy, nhưng nếu thích La Tử Minh thì chỉ có một lí do, chính là sự ngây thơ. Thập Mộc nói, La Tử Minh còn trẻ, tính cách trẻ con, cho nên động cơ làm việc của cậu ấy đều rất thuần túy. Mặc kệ chuyện tốt hay chuyện xấu, cậu ấy làm việc chỉ có một điểm xuất phát, chính là Triệu Khả Nghiên, thế giới của cậu ấy chỉ có Triệu Khả Nghiên, cho nên có đôi khi La Tử Minh rất đáng yêu, nhưng có đôi khi lại rất đáng thương.
Thập Mộc nói xong điều đó, lại nói, "cậu cứ về xem kịch bản đi, trong quá trình xem tùy thời đều có thể cùng tôi giao lưu."
Sau khi giải thích kế hoạch quay chụp cho Lý Dương Kiêu, đạo diễn lại nói: "Ðúng rồi, quên chưa nói với cậu, cậu còn phải nhuộm tóc nữa, đại khái là thiên về màu bạc một chút..."
Thập Mộc ở bên cạnh có chút hưng phấn nói: "Ðúng đúng, chính là màu xám tro hiện nay đang thịnh hành đó. Thập Mộc nhìn Lý Dương Kiêu nói, "Tôi cảm thấy cậu đặc biệt thích hợp."
Lý Dương Kiêu chưa nhuộm tóc bao giờ, cậu cào cào mái tóc đen của mình một chút, nói: "Được thôi, tôi đều có thể."
Thập Mộc đối với việc Trương Hi thủ vai La Tử Minh cũng không quá vừa ý, hiện tại Trương Hi chủ động xin đẩy vai diễn, thay bằng Lý Dương Kiêu, cô quả thực rất vui vẻ phấn khởi —— đối với tác giả như cô mà nói, không có gì vui hơn việc tìm được diễn viên phù hợp với nhân vật trong nguyên tác của mình. Huống chi Từ đạo diễn trộm nói cho cô,diễn xuất của Lý Dương Kiêu khá tốt, vừa mới thử diễn một đoạn cao trào-là phân đoạn khóc lớn, quả thực là khóc động lòng người.
Nói chuyện đến khi trời tối, Thập Mộc đề nghị mọi người cùng nhau ăn bữa cơm, vì thế đạo diễn, biên kịch, trợ lý, Lý Dương Kiêu, tổng cộng bốn người đặt bàn, ngồi vào bàn vừa ăn vừa nói chuyện.
Cảm xúc của Lý Dương Kiêu bị Thập Mộc ảnh hưởng tới, lời nói cũng dần dần trở nên nhiều hơn ——cậu chậm nhiệt, nhưng cũng không ít nói, ngược lại có đôi khi còn rất thích nói chuyện phiếm.
Giữa bữa ăn, Lý Dương Kiêu vào WC một chút, lúc t ra, trên hành lang một mảnh hỗn loạn, một cô gái trang điểm rất tinh xảo đang vừa khóc vừa khàn giọng lớn tiếng nói cái gì đó, Lý Dương Kiêu nhìn thoáng qua hướng đó, không dừng lại, liền đi tránh sang một bên.
Một người con trai đi qua ngay sát cậu, cũng là bộ dáng tức giận đùng đùng.
Lý Dương Kiêu nghĩ, đây đại khái là tiết mục thất tình, chia tay, tiểu tam, chuyện như vậy mỗi ngày đều phát sinh, cuộc sống vĩnh viễn cẩu huyết hơn nhiều so với phim truyền hình.
Lúc cậu đang nghĩ như vậy, sau lưng bỗng nhiên lạnh lẽo, hệt như là bị thứ gì hắt trúng.
Lý Dương Kiêu nghiêng đầu nhìn, lấy tay kéo áo thun mới thấy rõ, chính mình bị cô gái kia hắt một ly rượu vang vào sau lưng.
Trong khoảnh khắc đó, Lý Dương Kiêu tâm tình rất phức tạp, cậu cũng không biết tại sao dạo gần đây mình xui xẻo đến thế, những người vây xem náo nhiệt thì chẳng bị sao cả, thế mà cậu không có hứng thú hóng chuyện thì lại bị tạt rượu vang đỏ đầy người? Ðã thế hôm nay cậu còn mặc áo phông trắng nữa chứ.
Lý Dương Kiêu bây giờ ngay cả nói tục cũng lười nữa, cậu xoay người, muốn đi qua yêu cầu cô gái kia chịu trách nhiệm một chút – muốn cô ta đi mua áo khác cho cậu, cửa hàng chuyên bán quần áo hay quán ven đường đều được, chỉ cần thay được cái áo dính rượu ra là tốt rồi.
Nhưng cậu vừa mới quay đầu lại, cô gái kia đã ngồi xụp xuống đất bắt đầu khóc lớn lên, khóc điên cuồng.
Lý Dương Kiêu nhìn cô gái khóc đến mức không đành lòng bắt đền nữa, thở dài một hơi, không biết giờ mình nên chạy đi mua cái áo khác, hay là tới phòng vệ sinh xử lí một chút, hay là trở lại bàn ăn xong bị mọi người chê cười một trận đây.
Cậu do dự trong chốc lát, vẫn là một tay nắm lấy vạt áo thun, đi đến phòng vệ sinh, quay lưng vào gương, lại quay đầu nhìn chính lưng của mình qua gương, quả thực thảm không còn gì để nói luôn.
Từ màu sắc cùng mùi có thể phán đoán, ly rượu vang đỏ này đại khái giá trị không nhỏ đâu, là kiểu mà chỉ một ngụm đã uống sạch mấy trăm nghìn nhân dân tệ rồi đấy. Lý Dương Kiêu tự giễu mà nghĩ: "Coi như bị hắt tiền lên người đi."
Lý Dương Kiêu đang không biết nên làm cái gì bây giờ, đột nhiên từ trong gương nhìn thấy Trì Minh Nghiêu đi qua, lập tức giống như tìm được cứu tinh, gọi tên anh: "Ê, Trì Minh Nghiêu!"
Trì Minh Nghiêu đang gọi điện thoại, nghe thấy có người gọi tên mình, nhìn sang bên này, thấy Lý Dương Kiêu, liền đi tới, hỏi: "Sao cậu lại ở đây?"
Lý Dương Kiêu xoay người, đưa lưng về phía Trì Minh Nghiêu nói: "Tôi vừa bị rượu vang đỏ hắt vào người , vừa vặn gặp được anh, giúp tôi một chút đi."
Trì Minh Nghiêu nói với điện thoại bên kia: "Ðợi tôi quay lại rồi nói, bên tôi có chút việc."
Cúp điện thoại di động, anh nhìn một mảng lớn toàn rượu vang đỏ trên lưng áo Lý Dương Kiêu, nhíu mày hỏi: "Làm sao đây?"
Lý Dương Kiêu vẫn đưa lưng về phía Trì Minh Nghiêu, rất buồn bực nói: "Chính là một đôi tình nhân vừa rồi ở hành lang, đại khái là tình nhân đi, đang cãi nhau, nữ tạt rượu đỏ về phía nam, tôi vừa từ phòng vệ sinh đi ra, đi tới đó tự nhiên bị hắt đầy một người rượu vang như vậy đó."
Trì Minh Nghiêu nghe vậy, cười nói: "Aizz, Lý Dương Kiêu ơi là Lý Dương Kiêu, cậu nói xem tại sao cậu suốt ngày gặp phải nhiều chuyện thế nhỉ."
Lý Dương Kiêu quả thực bị bộ dạng này làm cho mất bình tĩnh, may là gặp được vị cứu tinh Trì Minh Nghiêu, cái này chứng tỏ mình còn chưa xui xẻo đến cực điểm, cậu nói: "Tôi biết sao được, tôi cũng đâu muốn thế."
Trì Minh Nghiêu nói: "Bằng không đi phụ cận tìm một khách sạn, trực tiếp tắm rửa đi."
Lý Dương Kiêu lắc đầu nói: "Không được, đạo diễn cùng biên kịch còn ở trên bàn cơm, tôi sao có thể chạy như vậy, lý do này nói ra cũng quá kỳ quái rồi."
Trì Minh Nghiêu cười cười, nói: "Cậu cũng biết kỳ quái sao." Nói xong kéo quần áo Lý Dương Kiêu xốc lên, nói: "Dính lên người như vậy mặc không khó chịu sao? Cởi ra đi."
Lý Dương Kiêu nói: "Ở chỗ này sao? Không cần đâu."
Trì Minh Nghiêu gọi nhân viên phục vụ tới, bảo cô cầm chậu rửa mặt và khăn mặt, lại gọi điện thoại cho Tào Diệp, bảo cậu ta nhanh chóng ra ngoài mua một chiếc áo thun.
Tào Diệp nói qua điện thoại: "Áo nam hay áo nữ?"
"Áo nam, Lý Dương Kiêu mặc, mua to một chút."
Lý Dương Kiêu nghe được tiếng Tào Diệp truyền ra từ điện thoại: "Này, các cậu ở trong WC làm cái gì mà cẩu thả thế!"
Trì Minh Nghiêu nói một câu: "Ðừng nói nhảm nữa, đi nhanh lên", liền cúp điện thoại.
Nhân viên phục vụ cầm chậu rửa mặt cùng khăn mặt đi tới, Trì Minh Nghiêu tiếp nhận, nói một tiếng "cám ơn", lại nói với Lý Dương Kiêu: "Cậu trước tiên vào WC rồi cởϊ áσ ra đi."
Lý Dương Kiêu vào WC, cởϊ áσ thun, cau mày ném vào thùng rác.