Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chạm Đuôi - Lý Dương Kiêu

Trì Minh Nghiêu ngồi ở phía đối diện, trong tay cầm bật lửa, ấn lên ấn xuống làm phát ra tiếng "cạch cạch".

Ngọn lửa cứ xuất hiện rồi vụt tắt, lọt vào tầm nhìn của Lý Dương Kiêu khiến cậu hơi kinh hãi, Trì Minh Nghiêu nhìn chằm chằm cậu mãi. Lý Dương Kiêu dựa đầu vào lều nhắm mắt lại, đấy, muốn làm gì thì làm đi.

Một giây kế tiếp, Trì Minh Nghiêu đã lấn người đè ép tới chỗ cậu.

Lý Dương Kiêu theo bản năng co rụt lại, mở mắt ra nhìn anh ta, động tác của Trì Minh Nghiêu biểu thị kế tiếp anh ta muốn làm gì, Lý Dương Kiêu hơi khẩn trương, cơ bắp toàn thân đều căng thẳng, nhưng cậu không nói gì, chỉ nhìn Trì Minh Nghiêu.

Trì Minh Nghiêu nắm lấy cằm Lý Dương Kiêu: "Cậu căng thẳng sao?"

Lý Dương Kiêu không nói chuyện, nhưng lồng ngực phập phồng đã làm bại lộ tâm tình của cậu rồi, là tức giận xen lẫn sợ hãi. Lần trước làʍ ŧìиɦ —không đúng, nói "giao hợp" có vẻ chuẩn xác hơn – đã để lại cho cậu một bóng ma tâm lí, bóng ma này còn chưa kịp tiêu tan đâu, nhớ tới cảm giác đau đớn đến tê liệt kia lại làm cậu rùng mình, lần này chắc còn thảm hơn lần trước, dù sao Trì Minh Nghiêu rõ ràng đã bị cậu chọc điên lên rồi.


Cằm Lý Dương Kiêu bị nắm lấy, bị ép ngẩng đầu đối diện với Trì Minh Nghiêu – cậu không thích động tác này, cũng chưa từng có ai làm như vậy với cậu. Khoảng cách giữa cậu và Trì Minh Nghiêu rất gần, gần đến mức có thể ngửi được mùi trên người Trì Minh Nghiêu – nói chung là mùi nước hoa nam cùng với mùi thuốc lá, rất nhạt, như có như không, cùng với cảm giác áp bách bao vây lấy cậu, làm cho Lý Dương Kiêu cảm giác mình không có đường trốn chạy.

Từ đáy lòng Lý Dương Kiêu bỗng dâng lên cảm giác chua xót, cậu không rõ vì sao mình lại đi tới bước đường này nữa.

Nếu như từ ngay từ đầu không nghĩ tới làm diễn viên, có lẽ cậu đã không bức mình vào hoàn cảnh này. Sự tình chạm đuôi xe phát sinh lúc hoàng hôn kia sẽ chỉ là một nốt nhạc đệm bình thường trong cuộc đời của cậu mà thôi, cho dù có gặp phải Trì Minh Nghiêu thì giữa bọn họ cũng sẽ không phát sinh bất cứ điều gì, chỉ là người qua đường mà thôi. Nếu có phát sinh điều gì đi chăng nữa thì cũng tuyệt đối không phải tình cảnh giống như bây giờ.


Cùng lắm thì, không cần cánh cửa kia nữa, làm chút việc khác cũng tốt. Lý Dương Kiêu lại một lần nữa nghĩ như vậy.

Nếu như Trì Minh Nghiêu bước tiếp theo thật sự muốn làm gì với cậu, kiểu như là ép buộc hoặc là gì gì đó, cậu sẽ dùng hết sức lực toàn thân hung hăng đẩy anh ta ra, sau đó tự mình xuống núi, rời khỏi thành phố này, đi tới nơi khác. Ca sĩ trong quán bar cũng không làm nữa, tìm một công việc bình thường, ai nói con người nhất định phải có ước mơ. Không có ước mơ nhưng...ít nhất...còn có tôn nghiêm!

Lý Dương Kiêu đã không biết đây là lần thứ mấy sinh ra ý nghĩ này rồi, thường thì cách một đoạn thời gian đều sẽ xuất hiện một lần. Nhưng lần này cậu thực sự nghiêm túc, cậu nghĩ, chưa bao giờ nghiêm túc như lúc này.

Dù sao cậu cũng đã bị phong sát một lần rồi, nếu lại bị phong sát thêm lần nữa, cũng coi như Lý Dương Kiêu cậu có năng lực ha – nhìn chung là chờ cậu đi rồi, có thể tạo ra kiểu "người không còn ở giang hồ, nhưng giang hồ vẫn có truyền thuyết về người."


Thời điểm Lý Dương Kiêu cùng Trì Minh Nghiêu đối diện, trong đầu cậu nhanh chóng xẹt qua những ý nghĩ này. Cậu đang chờ đợi cú dứt điểm, cắt đứt sợi dây chịu đựng của chính mình.

Trì Minh Nghiêu lại gần một chút. Sợi dây trong đầu Lý Dương Kiêu càng căng chặt.

Trì Minh Nghiêu dường như nhìn thấu được sự căng thẳng của cậu, cười một tiếng, thấp giọng nói: "Cậu cho là tôi đang ép buộc cậu?"

Lý Dương Kiêu nuốt một ngụm, tiêu điểm trong tầm mắt không biết rơi vào nơi nào.

Trì Minh Nghiêu hạ thấp giọng hơn, dán sát bên tai cậu, nói: "Cậu thật sự cho là tôi không kén chọn cái gì sao?"

Lý Dương Kiêu khàn giọng hỏi: "Vậy anh muốn làm gì?"

"Ngủ với cậu", Trì Minh Nghiêu nở nụ cười, nói, "cậu khóc rất đẹp, lần sau khóc cầu xin tôi đi. Dù sao cũng 20 vạn, cậu phải để tôi cảm thấy thật sự đáng giá chứ."
Lý Dương Kiêu siết chặt nắm tay, chuẩn bị cho một phát vào mặt Trì Minh Nghiêu ngay khi anh ta chuẩn bị làm gì tiếp theo.

Nhưng Trì Minh Nghiêu rất nhanh đã buông cậu ra, sau đó trở về chỗ cũ, nói: "Nhưng mà đêm nay có thể thấy cậu rất căng thẳng, khả năng tôi sẽ làm cậu bị thương mất, tôi lại không thích đổ máu như vậy."

Lý Dương Kiêu nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Khốn kiếp."

"Còn nữa, buông nắm đấm ra đi! Tin tôi đi, cậu không có khả năng đánh thắng được tôi đâu."

Trì Minh Nghiêu nói xong câu này, liền lấy điện thoại ra, không nhìn Lý Dương Kiêu nữa.

Bây giờ đến lượt Lý Dương Kiêu nhìn chằm chằm Trì Minh Nghiêu, ở trong lòng đem anh lăng trì 1.800 lần.

Lý Dương Kiêu cảm giác mình quả thực trở thành một trò đùa, mấy phút trước trong lòng còn thề son sắt rằng tất cả mọi thứ ở hiện tại đều có thể không cần, có thể từ bỏ cả đoạn thời gian tám năm cố gắng, vứt bỏ tất cả, đi tới một thành phố khác, bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn khác với bây giờ.
Nhưng Trì Minh Nghiêu thế mà không làm gì cậu, điều này khiến cậu cảm thấy mình đang đấm vào bông vậy — không dùng được sức, cũng không đau. Vì vậy ngọn lửa giận sắp tắt ở đáy lòng lại bùng cháy, có thanh âm nói với cậu, thử lại lần nữa đi. Sao mà thử được nữa, đều đã qua mất rồi. 

Lý Dương Kiêu ở trong lòng mắng Trì Minh Nghiêu mệt rồi liền thẫn thờ nhìn lên không trung một hồi, thở dài một hơi, cảm thấy phiền chết đi được.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!