Đào Dục Huyên nghe Vũ Văn Vĩ Thần nói xong, vốn định chạy ra cửa, nhưng đột nhiên lại dừng bước lại, quay đầu lại nói với anh: “Đột nhiên cha đối xử với chúng con nhiệt tình như vậy, cẩn thận mẹ sẽ nghi ngờ nha………, tuy rằng bà ngu ngốc, nhưng lòng nghi ngờ của mẹ rất sâu.”
nói xong, cậu đưa tay mở cửa phòng ra, đi ra ngoài.
Vũ Văn Vĩ Thần nhìn bóng lưng Đào Dục Huyên, trong lòng nổi lên suy nghĩ, đứa nhỏ này có phải bị tâm thần phân liệt không? Lúc thì là đứa bé, lúc bộ dáng như người lớn, thật không biết Đào Du Du nuôi dưỡng nó như thế nào.
………………………
Trong vườn hoa dưới lầu, Đào Du Du ngồi trên xích đu thẫn thờ nhìn bé gái nhỏ đang không ngừng hái những bông hoa xinh đẹp trong bụi cây. Nghe tiếng cười non nớt trong trẻo vọng đến, cô chỉ cảm thấy da đầu mình run lên từng đợt.
Bạn nhỏ Tiểu Nho thân yêu của nhà cô, dưới ảnh hưởng của đồng chí Tiêu Nhã Hinh thì không biết sau này lớn lên sẽ có đức hạnh gì đây.
Đào Dục Huyên từ trong lầu chính đi đến, nhìn thấy Đào Du Du buồn tẻ ngẩng đầu nhìn ánh trăng, cậu nhanh chóng đi vào trong bụi hoa, một tay túm lấy Tiểu Nho ra ngoài: “Về nhà đi, anh muốn đi ngủ.”
“không cần, Tiểu Nho muốn chơi với chị Phiêu Phiêu………….” Quả quyết cự tuyệt, Tiểu Nho lớn tiếng hét lên với Đào Dục Huyên.
“Em chơi với chị
“Oa… anh xấu… oa…” Tiểu Nho vừa nghe Đào Dục Huyên nói mình có làm thế nào cũng không xinh đẹp như chị Phiêu Phiêu, cô bé lập tức dùng tiếng khóc rất to, làm cho phủ Tổng Thống một đêm hoàn toàn xôn xao.
“Hai anh em các người thật đúng là ngây thơ như nhau.” Tiêu Nhã Hinh thờ ơ nhìn bọn họ, sau đó ném đóa hoa trong tay xuống, phủi phủi tay, rồi cất bước rời khỏi bụi hoa.
“Chị Phiêu Phiêu đừng đi, chơi với Tiểu Nho đi…” Tiểu Nho vừa thấy Tiêu Nhã Hinh bỏ đi, lập tức giậm chân, nhanh chóng dùng thân béo ục ịt đuổi theo, kết quả dưới chân có rất nhiều hoa, ngăn cản bước chân cô bé, “bịch” một tiếng ngã lăn xuống đất, khóc càng thê lương hơn.
Đào Du Du bị tiếng khóc của Tiểu Nho dọa sợ hãi, lập tức chạy đến đỡ Tiểu Nho té lăn trên đất rồi dỗ dành nói: “Bảo bối ngoan, đừng khóc, thời gian không còn sớm, chị phiêu phiêu cũng cần nghỉ ngơi nha, lần sau chúng ta lại đến chơi với chị phiêu phiêu có được không?”
“Hu hu hu… Tiểu Nho rất thích chị phiêu phiêu…” Tiểu Nho vừa khóc nức nở vừa nhìn bóng lưng Tiêu Nhã Hinh.
“Ngoan nào, đừng khóc, mẹ đưa con và anh trai về nhà bà ngoại ngủ một giấc có được không?” Vỗ vỗ lưng cô bé, Đào Du Du cúi đầu nói với Đào Dục Huyên đang đứng một bên: “đi thôi con trai, chúng ta về nhà đi.”
Đào Dục Huyên cũng không hé răng, chỉ im lặng đi theo cô ra cổng chính.
Lúc ra đến cổng chính, Đào Du Du nhìn thấy trước cổng có một chiếc xe, tất nhiên là xe này bọn họ nhìn thấy lúc ra cửa, ấn nút cửa kính xe xuống: “Đào quản gia, ngài Tổng thống bảo tôi đưa cô về nhà.”
Đào Du Du nghe vậy, trên trán đổ mồ hôi hột, người đàn ông này thật là, không phải đã nói với anh ta không cần phải quá nhiệt tình với họ rồi sao? Kết quả không để bọn họ ở lại, lại chuẩn bị xe đưa bọn họ về nhà… Đây có gì khác nhau?
Đào Du Du không ngờ bây giờ Vũ Văn Vĩ Thần lại có nhân tính như vậy, chẳng lẽ bởi vì cô cứu mạng anh ta hai lần, cho nên anh ta mới bộc phát tính lương thiện, chiếu cố với cô sao?
Lên xe trở về nhà, việc đầu tiên là Đào Du Du đưa Tiểu Nho đi tắm, cô bé quấn lấy cô đòi đi ngủ, Đào Du Du suy nghĩ đến cuộc hẹn với Dương Vi Tiếu, nhiều năm không gặp, nhưng khi về nước lần đầu gặp mặt lại trễ như vậy, vì thế trước tiên cô gọi điện thoại cho Dương Vi Tiếu, nói với cô ấy mình có việc nên đến trễ, có thể sẽ trễ nửa giờ, hy vọng đưa thời gian cuộc hẹn muộn một chút, Dương Vi Tiếu rất thông cảm nói không thành vấn đề.
Vì thế, cô dỗ Tiểu Nho ngủ xong đã chín giờ rưỡi rồi.
Vội vội vàng vàng ra ngoài, đi đến trước cửa quán cà phê DIER kia, đến chỗ hẹn cô mới biết được, thì ra quán cà phê này nằm ở tòa cao nhất trên tòa cao ốc bảy mươi tầng lầu.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!