Lúc này, bên trong tòa nhà cổ kính mang phong cách kiến trúc Châu Âu, bên trong một căn phòng kính, có một người đàn ông đang nghe điện thoại.
Hắn lại không biết, bên trong một góc tủ nhỏ có một bóng dáng nho nhỏ đang ẩn núp trong đó.
“Đúng, dụa theo lời Đổng Sự Trưởng vừa mới phân phó, đã kéo mấy chậu hoa Mặc Lan đến phòng nghỉ khách quý, anh ta tuyệt đối sẽ không phát hiện, tôi đã phân phó với người bảo vệ bên ngoài sau khi ngài Tổng Thống vào phòng sẽ khóa trái cửa lại, đến lúc đó tôi tin tưởng anh ta sẽ không trốn thoát được.” Người đàn ông kia vừa nói xong, đã trực tiếp cúp điện thoại. Trên gương mặt béo mỡ của hắn ta nở nụ cười tà ác.
Toàn bộ cuộc đối thoại này đã bị Đào Dục Huyên trốn trong góc tủ kính nghe được, trong lòng cậu nghĩ Mặc Lan xảy ra chuyện gì?
Người đàn ông trung niên kia ở trong phòng lâu lắm mới đi ra ngoài.
Sau khi đợi ông ta ra khỏi phòng, Đào Dục Huyên từ trong góc tủ chạy ra, leo lên trên bàn làm việc, mở máy tính ra tìm tài liệu manh mối.
Sau khi cậu mở tất cả tập tin tài liệu lên, tìm thấy một tập tin tài liệu đã bị khóa mật khẩu.
Cúi đầu trầm ngâm một lúc, cậu nhanh chóng nhập một dãy số vào mật khẩu. Chỉ một giây sau, trên màn hình máy tính hiển thị thông báo nhập mật khẩu chính xác. Khóe môi cậu nhếch lên một nụ cười châm chọc: “Thật đúng là nhớ tình bạn cũ, nhiều năm rồi, mật khẩu này vẫn không thay đổi.”
Mở tập tin ra, cậu nhanh chóng tìm thấy một tập tin nhỏ “tin nhắn bí mật”, cậu lập tức trợn to hai mắt.