Trong hội trường, ánh mắt Đào Du Du chăm chú nhìn theo bóng dáng Thác Ngọc Mộ, không bao lâu, trên vai truyền đến một trận đau nhức, ngay sau đó, một giọng nói thanh thúy vang lên bên tai cô: “Đào Du Du……..”
Đào Du Du theo phản xạ có điều kiện quay đầu lại, cô nhìn thấy một cô gái trông thật quen mắt đứng sau lưng mình, nhưng lại không nghĩ ra cô ấy là ai.
“Cô…….Cô là?” Đào Du Du do dự một chút liền hỏi thăm, chân mày cô hơi nhíu lại, trong đầu không ngừng nhớ lại xem người trước mặt là ai.
“Đúng là cậu rồi, Đào Du Du, mình là Lý Mỹ Ngôn, là bạn học trung học cùng cậu, chẳng lẽ cậu quên rồi sao?” sau khi Lý Ngôn xác nhận người trước mắt này là Đào Du Du, cô lập tức vui vẻ nói chuyện.
“Lý Mỹ Ngôn? Ông trời ơi, đã bao lâu chúng ta không gặp rồi? Không ngờ cậu lại đẹp như vậy. Thật vui khi gặp lại cậu ở đây.” Cuối cùng Đào Du Du cũng nhận ra người trước mặt này là ai. Đây không phải là Lý Ngôn luôn ngồi ở phía sau cô lúc còn học trung học sao?”
Khi đó Lý Mỹ ngôn rất nhát gan, nói chuyện cũng rất nhỏ, thường xuyên bị mọi người coi thường.
Không ngờ năm năm không gặp, tính cách của cô ấy lại thoải mái rất nhiều.
“Năm đó tốt nghiệp, chúng tôi nghe nói nhà cậu xảy ra chuyện, lúc ấy tất cả mọi người đều biết tối hôm đó cậu về nhà, còn tưởng rằng cậu với ba cậu đều đã………. Hiện tại xem ra, mặc dù chúng ta xa cách mấy năm nay, nên cũng khá tốt, hoan nghênh cậu trở về.” Lý Mỹ Ngôn nói xong, nở nụ cười vui vẻ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!