“Không biết mẹ biết chuyện này thì sẽ biểu hiện thế nào?” Hai mắt Đào Dục Huyên sáng ngời nhìn chằm chằm vào Vũ Văn Vĩ Thần, bày ra bộ dáng ông cụ non.
Uy hiếp anh?
Thằng ranh con này đang uy hiếp anh sao?
Trong lòng Vũ Văn Vĩ Thần tràn đầy nghi ngờ đối với đứa bé trước mắt này.
Nó chính xác là bốn tuổi sao? Có thật là bốn tuổi không?
Nét mặt này cùng với sự uy hiếp nó hiện tại là của một đứa bé bốn tuổi sao?
“Con cảm thấy mẹ sẽ tin những gì con nói sao?” Ổn định lại tinh thần, Vũ Văn Vĩ Thần sẽ không dễ dàng gì bị tên nhóc này hù dọa, vẻ mặt và giọng nói của anh lúc này hoàn toàn thả lỏng, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn Đào Dục Huyên đứng trước mắt này.
“Bà sẽ không tin tưởng, nhưng mà…. Con sẽ có biện pháp làm cho bà ấy tin tưởng.” Đào Dục Huyên nói xong, cười quỷ dị với anh, sau đó nhanh chóng chạy ra cửa.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!