Lúc Đào Du Du chạy đến phòng tiệc, nhìn thấy hai đứa nhỏ đứng trước phòng tiệc mà không biết phải làm sao.
Sai rồi, nói đúng ra, là Tiểu Nho không biết phải làm sao.
Cô bé không biết tại sao chỗ này lại có nhiều người như vậy.
Bé chỉ nghe anh trai nói đến đây để tìm chú kia chơi đùa thôi.
Bây giờ lại hấp dẫn ánh mắt của mọi người, làm trái tim nhỏ bé của bé càng thêm sợ hãi.
Vì sao tất cả mọi người lại nhìn bé? Cảm giác này không tốt chút nào.
Bị ánh mắt mọi người nhìn đến, Tiểu Nho kiềm nén một chút, rốt cuộc không nhịn được “oa” một tiếng khóc rống lên.
“Làm sao? Làm sao mà khóc? Tiểu bảo bối, con là ai vậy? Không khóc không khóc, dì dì ôm con một cái nha…” Nguyễn Thảo Mai nhìn thấy Tiểu Nho khóc, lập tức đứng dậy rời khỏi ghế của mình tiến lên ôm lấy Tiểu Nho.
Vũ Văn Vĩ Thần lập tức chảy mồ hôi đầy mặt, hai đứa bé này xuất hiện thật đúng lúc nha, anh giới thiệu với mọi người thân phận bọn chúng như thế nào đây?
“Chào mọi người, đây là do năm đó tôi cường x một nữ sinh nên cô ấy sinh cho tôi một cặp sinh đôi……..” Như vậy sao?