“Khụ khụ khụ khụ. . . . . .” Đào Du Du đang uống dở ngụm canh, nghe thấy tiếng nói của Vũ Văn Vĩ Thần thì đột nhiên giật mình khiến cô không kịp nuốt canh xuống, rất mất mặt bị sặc canh rồi ho sặc sụa .
“Mẹ, mẹ không sao chứ?” Tiểu Nho thấy Đào Du Du ho kịch liệt như vậy thì lập tức khẩn trương, mở to mắt lo lắng nhìn về phía cô hỏi.
“Không có. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Không có gì. . . . . .” Vừa cúi đầu dùng khăn ăn che miệng, vừa khoát khoát tay ý bảo mình không sao cả, mặt của Đào Du Du lúc này đã đỏ bừng lên vì ho rồi.
“Uống nước đi.” Giọng nói trầm ấm của Vũ Văn Vĩ Thần lại vang lên lần nữa, còn có những ngón tay thon dài cầm một ly nước lọc đưa tới trước mặt cô.
Đào Du Du cũng không khách khí, nhận lấy cốc nước uống liên tục vài ngụm mới thoáng bình ổn lại.
“Cám. . . . . . Cám ơn. . . . . .” Sau khi hô hấp được thông thuận, Đào Du Du cuối cùng cũng ngừng ho, quay sang Vũ Văn Vĩ Thần nói câu cám ơn.
“Không có gì.” Vũ Văn Vĩ Thần nhàn nhạt nói, ánh mắt khẽ liếc qua hai đứa bé kia, sau đó tiếp tục lên tiếng:
“Một mình cô chăm sóc bọn trẻ rất vất vả phải không? Nghe hai đứa nhỏ nói bọn chúng không biết cha của mình là ai cả.”
“Á. . . . . .” Đào Du Du nhất thời sửng sốt.
Hôm nay ngài Tổng thống bị làm sao vậy? Cứ như bà tám quan tâm đến chuyện riêng của cô ấy! Chẳng lẽ ngay cả những bí mật khác của cô anh cũng muốn biết hết rồi dùng chúng để uy hiếp cô cả đời hay sao?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!