Trong lúc nhất thời, Đào Tú Quyên khó kiềm chế lửa giận chợt từ trên ghế đứng lên, nhìn Ngả Cầm Thị lạnh lùng nói: “Phu nhân, nếu người thật sự cái gì cũng không biết thì đừng dễ dàng tha thứ cho trợ lý của người nói năng lung tung, sở dĩ Du Du nhà chúng tôi trở nên như ngày hôm nay, tất cả đều do người chồng tôn kính của người ban tặng, nếu năm đó cha của Du Du không phải toàn tâm toàn ý giúp đỡ Tổng Thống Vũ Văn, thì ông ấy sẽ không bị ám sát, Du Du cũng không thể trở thành người phải lưu lạc ra nước ngoài lánh nạn. Hôm nay đối với Du Du là không may mắn, nếu người không những không bày tỏ sự đồng cảm mà lại còn sỉ nhục như thế, thật làm cho người khác thất vọng và đau khổ. Bây giờ cho dù ngài Tổng Thống đối với Du Du chúng tôi là lợi dụng hay thật lòng, tôi nghĩ gia tộc Vũ Văn của các người nhà cao cửa rộng, chúng tôi không với tới, tôi sẽ báo cho Du Du lập tức từ chức ở Phủ Tổng Thống, phu nhân người sẽ không cần phải hao tâm tổn trí đến đây châm chọc chế giễu, thật sự sẽ tổn hại đến thân phận của người.”
Phát hỏa xong, bà lập tức xoay người bỏ đi, đi tới cửa, cũng không nói một tiếng chào tạm biệt với Ngả Cầm Thị.
Ngô Định Thiện cũng cảm thấy tức giận, nhưng nhìn thấy phu nhân của mình có sức chiến đấu mạnh mẽ như thế, một người đã nói ra tất cả, cả người đều cảm thấy nhẹ nhõm vui vẻ, ông cũng đứng lên, hơi khinh thường liếc mắt nhìn thoáng qua trợ lý đang đứng sau lưng Ngả Cầm Thị, rời khỏi ghế sô pha đi theo Đào Tú Quyên.
Có lẽ Ngả Cầm Thị sẽ không ngờ tới sự việc lại trở nên như thế, đợi đến khi bà ta phản ứng kịp thời, lập tức quay đầu hỏi trợ lý: “Bà ấy vừa mới nói cái gì? Cha của Đào Du Du, tai nạn….Chẳng lẽ chính là…. …..Trời ơi, tôi đây đang làm cái gì? Sao tôi lại không nghĩ tới, Đào Du Du, Đào Nguyên Hàm…. …”
“Phu nhân, người….Chuyện này……” Giờ phút này trợ lý cũng hơi sốt ruột, bà ta cũng không suy nghĩ đến mối quan hệ giữa Đào Du Du và Đào Nguyên Hàm, thật ra chỉ cần hai người nghĩ lại một chút, thì sẽ biết Đào Du Du chính là con gái của Đào Nguyên Hàm.
Đáng tiếc lúc đó họ chỉ một lòng nghĩ đến việc đả kích vợ chồng Ngô Định Thiện, để bọn họ làm cho Đào Du Du chủ động rời khỏi Vũ Văn Vĩ Thần, vì vậy trong lúc đó bọn họ không ngừng để lộ ra tin tức quan trọng trong lời nói.
Thật ra lúc đó chỉ cần Ngả Cầm Thị thuận miệng hỏi một câu về tình hình gần đây của con gái Đào Nguyên Hàm, Ngô Định Thiện sẽ nói cho bà ta biết, thật ra cô bé kia chính là Đào Du Du.
Đáng tiếc là bà ta không hỏi như vậy, vì vậy sự hiểu lầm này trở nên không có cách nào đền bù được.
“Quên đi, cho dù như thế nào, coi như là tôi có lỗi với người của nhà họ Đào, tuy rằng lần này chúng ta làm rất quá đáng, nhưng có thể làm cho Đào Du Du rời khỏi Vũ Văn Vĩ Thần, có quá đáng cũng được.” Sau khi Ngả Cầm Thị suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng trầm giọng nói.
Đúng vậy, cho dù bây giờ bị kịch của Đào Du Du là do bọn họ tạo thành, nhưng bà ta không thể để cho Vũ Văn Vĩ Thần ở chung với Dào Du Du. Bà ta sẽ không nuôi con giúp người khác, tuyệt đối không đồng ý chuyện này xảy ra.
… …… …… …… …… ……..
Ngô Định Thiện và Đào Tú Quyên nổi giận đùng đùng đi ra khỏi khách sạn Đế Quốc, lên xe, Đào Tú Quyên liền lấy điện thoại ra gọi cho Đào Du Du.
Lúc này Đào Du Du vừa sắp xếp công việc buổi sáng xong, đang ở trong phòng làm việc sắp xếp một ít tài liệu, Vũ Văn Vĩ Thần lại đến phòng làm việc của cô, mở cửa ra chuẩn bị đi vào.
Điện thoại vang lên, Đào Du Du tiện tay cầm điện thoại lên nhấn nút trả lời, vừa nghe điện thoại, vừa tiếp tục làm việc của mình.
“Cô, sao lại gọi điện thoại cho con vậy? Có phải Tiểu Bồ Đào có chuyện gì không?”
“Không phải, không liên quan đến Tiểu Bồ Đào, cô gọi điện thoại, là để con lập tức nghỉ việc ở Phủ Tổng Thống, lập tức về nhà.” Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Đào Tú Quyên rõ ràng mang theo vẻ tức giận/
“Làm sao vậy cô? Sao đột nhiên bảo con từ chức? Đã xảy ra chuyện gì?” Đào Du Du bị lời nói của bà làm cho hoảng sợ, lập tức dừng công việc trong tay, cầm lấy điện thoải hỏi tiếp.
“Đừng hỏi nhiều như thế, nếu con không không muốn con và con của con bị người khác sỉ nhục thương tích đầy mình, thì nghe lời nhanh chóng từ chức, chỗ đó không phải là chỗ của con, hiểu chưa?”
“Cái gì? Cô, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy? Cô nói cho con biết đi, tại sao phải bảo con từ chức chứ? Ai đã sỉ nhục con và bọn trẻ?” Đào Du Du nghe Đào Tú Quyên nói cảm thấy giọng nói của bà rất nghiêm trọng, vì vậy vội vàng hỏi.
“Con đứa ngốc này, nghe lời cô…. ….Bây giờ lập tức từ chức đi, cô đến bệnh viện đón Tiểu Bồ Đào xuất viện, một lát chúng ta gặp nhau ở nhà.” Đào Du Du nói xong, giọng nói hơi nghẹn ngào, bà không muốn làm cho tâm tình mình không khống chế được, vì vậy sau khi nói xong, không chờ Đào Du Du hỏi tiếp đã cúp điện thoại.
Đào Du Du nghe đầu dây bên kia điện thoại truyền đến âm thanh “tút tút tút”, lập tức ngây ra như phỗng.
Mà Vũ Văn Vĩ Thần mở cửa phòng ra chuẩn bị vào phòng thì nghe Đào Du Du nói chuyện điện thoại, sau khi Đào Du Du cúp điện thoại, anh lập tức đến trước bàn làm việc của cô, nhìn cô rồi hỏi: “Cô em bảo em từ sao?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!