Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi

“Mặc dù sô cô la ăn rất ngon, nhưng mà…. ……..giống như cả người đều ăn vậy, không phải chỉ có chuyện này mới xảy ra trên người đứa trẻ sao?” Anh vừa cười vừa nhìn cô xấu hổ mà mặt đỏ bừng lên.

“Cảm ơn anh!” Anh khom lưng cúi người chào sau đó bày tỏ sự cảm ơn, cô xoay người trốn khỏi tầm mắt của anh, nhưng trong lòng vẫn khắc sâu bộ dạng của anh.

Gặp nhau lần nữa là ở trong tang lễ của cha cô,Khi đó anh mới biết thì ra cô là nữ lãnh đạo đại diện tổng cục cảnh sát Định Khôn, bởi vì cô đau lòng quá mức nên không có chú ý anh lặng lẽ đứng trong đám người.

Tang lễ qua đi, mọi người từ từ rời đi, mẹ cô vì quá đau lòng đã được đưa đi bệnh viện, mà cô luyến tiếc ba cô nằm nơi nghĩa địa lạnh lẽo quyết định ở lại với ông một lát.

“Đối nhân xử thế kiểu quan tâm người chết mà không màng người sống chính là tín điều của loại con gái như cô à?” Sau khi mọi người rời đi, anh xuất hiện trước mặt cô, cô ngồi, anh đứng, ánh mắt chỉ nhìn từ trên cao xuống, trong giọng nói không có một tia đồng từ.

“Anh…. ….” Cô hơi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong đôi mắt anh, ánh mắt bị mặt trời chiếu vào làm đau đớn, nước mắt cũng không tự chủ được mà chảy xuống.

“Nếu người đã chết còn tiếp tục như vậy thì có lợi ích gì? thay vì sống nhớ thương người chết, không bằng sống tốt một cuộc sống của mình được không? khóc sướt mướt như đứa trẻ thì có lợi ích gì?” Anh lấy khăn tay màu trắng từ trong túi ra, cúi người nhẹ nhàng lau trên mặt cô, giọng nói vẫn cứng rắn, tuyệt đối không giống như bộ dạng an ủi.

“Mất đi người cha yêu thương nhất của tôi, chẳng lẽ ngay cả đau lòng cũng không đúng sao?” cô không thể chấp nhận lời an ủi cứng rắn của anh, tiện tay đoạt lấy khăn tay trong tay anh, tự cô lau chùi nước mắt của mình.

“Tức giận thật giống như một đứa bé.” Đối với lời chất vấn của cô, anh từ chối cho ý kiến, chỉ nghiêng đầu mình rồi đánh giá.

“Vậy thì thế nào? Chẳng lẽ anh sinh ra đã là người lớn sao? Không phải anh cũng từ một đứa bé lớn lên à?” Cô không thích anh dùng từ “đứa bé” để hình dung mình, vì vậy phản bác lại.

“Nhưng mà hiện tại tôi đã trưởng thành vì vậy, không cần làm những việc của một đứa bé nữa. Nếu cô muốn tiếp tục ở lại đây khóc sướt mướt thì ở lại đi, tôi nghe nói trời chạng vạng tối, ở đây sẽ xuất hiện những thứ không giải thích được, tôi đi trước đây, chúc cô gặp nhiều may mắn.” Anh cố ý thần thần bí bí liếc nhìn xung quanh, sau đó nhìn đồng hồ một chút, xoay người chuẩn bị rời đi.

“Những thứ không giải thích được? Anh nói bậy bạ gì đó?” Cô bị lời nói của anh hù dọa, mặc dù ngoài miệng còn cứng rắn, nhưng cũng đã đứng lên.

“Không tin thì cô cứ ngây ngốc ở đây chờ đợi đi.” Anh không quay đầu lại, chỉ ném cho cô một câu rồi tiếp tục đi về phía trước.

Thấy anh cứ bỏ mình lại rồi chạy mất, trong lòng cô cũng dâng lên một cảm giác sợ hãi, vì vậy cũng không còn thương tâm nữa, cô nhất chân chạy theo bóng lưng của anh, vừa chạy vừa la to: “Anh chờ tôi một chút…. ……”

Vì vậy ngày đó, bởi vì sự xuất hiện của anh, cùng với việc anh nói những thứ không giải thích được, làm cô quên mất thương tâm.

… …… …… …… …… …… …… …… …….

Nếu như hai người không xuất hiện cùng một lúc, cô muốn như thế, hoặc anh cũng sẽ vĩnh viễn rời khỏi thế giới của cô, chuyện xưa của bọn họ đến đây kết thúc.

Đáng tiếc chuyện duyên phận là do trời cao sắp đặt, không cầu xin được, đẩy không hết, cho dù anh có là ai.

Lần thứ ba gặp mặt, là trong lễ hội cô biểu diễn đàn vi ô lông.

Lúc đó cô ở trên sân khấu nhìn rất rực rỡ chói mắt, còn anh lại làm một người vô cùng bất đắc dĩ bị ép kéo tới cổ vũ cho bạn tốt, ngủ thiếp đi trong khán phòng.

Lúc kết thúc diễn xuất, anh bị bạn mình kéo đến sau khán đài, còn nói nhất định phải giới thiệu để hai người quen biết, đó cũng là kỷ niệm khó quên đối với cô.

Cô làm sao cũng không nghĩ đến, một người nghe người ta diễn tấu mà lại ngủ ở thính phong, lại còn có thể bắn ra tiếng tự nhiên như thể ca khúc.

Nhìn ngón tay xinh đẹp bay múa trên phím đàn, lòng cô lại trầm luân, hơn nữa cũng không có cách nào kiềm chế.

“Âm nhạc chẳng qua chỉ để cho mình điều chỉnh tâm tình, tôi không cảm thấy mình đàn rất tốt, nhất định phải muốn toàn bộ thế giới đều biết.” Anh nhấn xuống âm cuối, sau đó từ trước đàn dương cầm đứng lên, đi về phía cô đang si mê.

“Anh nói đúng, vì vậy sau này tôi sẽ không bao giờ…. ……..trình diễn trên sân khấu nữa.” Nói xong, cô cười lớn rồi tháo bỏ mái tóc dài xuống, cởi bỏ giày cao gót ra.

“Phụ nữ quả thật rất giống một đứa bé, thay đổi cũng không có logic.” Anh thấy cô đột nhiên thay đổi ý nghĩ của mình, cảm thấy kỳ quái nói.

“Tôi tên là Mạc Lâm, không gọi là phụ nữ. Còn anh?” Cô cười híp mắt nhìn anh, thật ra thì lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, cô đã muốn biết tên của anh rồi.

“Lý Doãn Trạch.” Anh nói xong, tiếp tục hoa hoa lệ lệ để lại cho cô bóng lúng, biến mắt trong tầm mắt của cô.

… …… …… …… …… …… …… ….

Từ đó về sau lần thứ tư, lần thứ năm, lần thứ sáu, thứ n lần gặp mặt, cô luôn cười híp mắt với anh.

“Lý Doãn Trạch, tại sao anh đàn đàn dương cầm giỏi vậy?”

“Lý Doãn Trạch, sao anh lại biết chữ đẹp vậy?”

“Lý Doãn Trạch, nghe nói có rất nhiều nữ sinh thích anh, tại sao anh lại không có bạn gái?”

“Lý Doãn Trạch, hôm nay là ngày quốc tế thiếu nhi, anh có thể mua kẹo que cho em không?”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!