“Thác Ngọc tiên sinh, chúng ta…………..” Cô gái kia lúc này đi đến trước mặt Thác Ngọc Mộ Dã, mở miệng tiếp tục chuyện lúc nãy.
Kết quả còn chưa nói xong, Tiểu Nho mở to đôi mắt đáng yêu nhìn Thác Ngọc Mộ Dã nói: “Chú, chú mời Tiểu Nho nhảy một điệu được không?”
“Được.” Thác Ngọc Mộ Dã không chút suy nghĩ liền dễ dàng đồng ý. Anh ta quay đầu, nhìn vào cô gái vẻ mặt ảm đạm, anh cười nói: “Cô hẳn là sẽ không để ý, tôi mời cô bé này nhảy một điệu trước chứ?”
“Anh………Xin cứ tự nhiên…” cô gái này nghe như vậy, khoé miệng giật giật, lộ ra mà nụ cười miễn cưỡng, sau đó bảo bọn họ khiêu vũ trước.
Vì vậy Tiểu Nho rất vui vẻ, vẻ mặt tươi cười nắm tay Thác NgọcMộ Dã đi vào sàn nhảy.
…………………………..
Bên này, Lý Ttrường Dũng sau khi nghe âm nhạc vang lên, chuẩn bị mời mạc lâm kiêu vũ, nhưng ông ta chưa kịp nới lời mời, bóng dáng Đào Dục Huyên xuất hiện trước mắt hai người.
“Người đẹp này, có thể cho tôi mời cô nhày một điệu không?”Đào Dục Huyên xoay người về phía Mạc Lâm, làm ra động tác mới, giọng nói tuy non nớt, nhưng vẫn có thể nghe ra cảm giác nho nhã.
“Ách… Được…” Lúc Đào Dục Huyên nói lời mời Mạc Lâm, cô hơi ngạc nhiên, sau đó nở nụ cười nhẹ, rồi không để ý đến sắc mặt lý trường dũng, tiến lên một bước, bàn tay nhỏ bé của Đào Dục Huyên, hai người đi về phía sàn nhảy.
Kết quả là, trong lúc nhất thời, trong sàn nhảy xuất hiện hai đôi kết hợp rất không hài hoà.
Dáng người Đào Dục Huyên rất nhỏ, Mạc Lâm mang giày cao gót khi nắm tay Đào Dục Huyên khiêu vũ phải hơi xoay người, vì Đào Dục Huyên rất khó chịu, vì vậy cô vừa nhày vừa vứt giày cao gót sang một bên, sau đó vui vẻ nắm tay Đào Dục Huyênnhảy múa.
Bên này, Tiểu Nho gặp phải tình huống giống Đào Dục Huyên, hơn nữa vấn đề của cô bé nghiêm trọng hơn, Thác Ngọc Mộ Dãcao 1m85, ngay cả khi xoay người trước mặt Tiểu Nho, đều phải ngồi xổm xuống mới thích hợp.
Nhưng mà, hoa lệ lộng lẫy như Thác Ngọc Mộ Dã làm sao ngồi xổm khiêu vũ được, lúc Tiểu Nho rối rắm không biết làm sao để khiêu vũ được, Thác Ngọc Mộ Dã một tay bế cô bé từ mặt đất lên, cứ như vậy, cuối cùng hai người vẫn có thể khiêu vũ được,Tiểu Nho càng vui vẻ cười “khanh khách” , không ngừng yêu cầu Thác Ngọc Mộ Dã làm cho cô bé xoay vòng vòng.
Trong sàn nhảy, Vũ Văn Vĩ Thần và công chúa Daisy vẫn là tiêu điểm của mọi người, trong mắt mọi người, hai người nhìn thật xứng đôi, nhưng mà mọi người lại không biết, lúc này trong lòng Vũ Văn Vĩ Thần lại nghĩ đến cô gái khác.
Nhất là lúc anh nhìn thấy con gái mình khiêu vũ thật vui vẻ vớiThác Ngọc Mộ Dã, anh cảm thấy rất khó chịu.
thật vất vả một điệu nhảy mới kết thúc, anh buông tay công chúa Daisy ra, lập tức có người mới công chúa Daisy nhảy điệu thứ hai, mà Vũ Văn Vĩ Thần từ trong đám người đi đến chỗ Đào Du Du.
“đi theo tôi.” Anh đi đến trước mặt cô lạnh lùng phân phó một câu, sau đó đi ra khỏi sảnh yến tiệc.
Đào Du Du thấy thề thầm kêu không tốt.
Chẳng lã anh sẽ thông báo với cô cảm xúc của anh không tốt?
Trong lòng ngàn lần không yên, nhưng mệnh lệnh của Vũ Văn Vĩ Thần cô nào dám cãi lại, vì vậy chỉ cần cúi thấp đầu, rất đau khổ đi theo anh ra ngoài.
Vũ Văn Vĩ Thần đi thẳng đến trước cửa phòng, sau đó ngừng lại, xoay người nói với Đào Du Du: “Mở cửa.”
Đào Du Du lấy chìa khoá trong túi áo ra, sau khi mở cửa, Vũ Văn Vĩ Thần nắm lấy cánh tay cô rồi đẩy vào phòng, anh cũng đi vào, đưa tay đóng cửa phòng lại, sau đó khoá trái.
“Anh… Anh muốn làm gì?” Đào Du Du biết ngày tận thế của mình sắp đến rồi, giọng cô run run hỏi.
“Bây giờ là gan cô ngày càng lớn.” Vũ Văn Vĩ Thần ánh mắt nheo lại, nhìn cô đầy nguy hiểm.
“Này… Việc kia… Tôi thuộc loại tự vệ đúng… Ai bảo anh nắm ngực tôi…” Tuy rằng biết chết đến nơi, nhưng Đào Du Du nhịn không được giải thích cho mình.
“ngực?” Vũ Văn Vĩ Thần nghiêng đầu, vẻ mặt khinh thường nhìn cô.
“Đúng… Đúng vậy… Nếu không phải anh nắm ngực tôi, tôi… làm sao có thể…” Đào Du Du nói đến câu sau, ngày càng chột dạ.
“cô có ngực sao?” Ai ngờ Vũ Văn Vĩ Thần nghe cô nói vậy, rất khinh bỉ nhìn cô một cái, hỏi ngược lại.
“Gì?”
“Người như vậy cũng dám nói mình có ngực, cô thường xuyên lừa người à?” Tiếp tục khinh bỉ, ánh mắt anh lưu luyến dừng lại ở trước ngực cô.
“Anh…” Đào Du Du bị lời nói của anh làm cho tức giận, trong lúc nhất thòi, không nói được một câu.
“Muốn tôi tha thứ cho cô sao?” Nhìn mặt Đào Du Du tức giận từ đỏ chuyển sanh xanh, rốt cuộc Vũ Văn Vĩ Thần không kích thích cô nữa.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!