Thác Ngọc Mộ Dã bước từng chậm rãi đi vào đại sảnh, Đào Du Du liếc mắt một cái liền nhìn thấy Dương Vi Tiếu đang quỳ ở đại trên, trên gương mặt tái nhợt, và Lý Mỹ Ngôn thì đang đứng bên cạnh.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, bóng dáng Dương Vi Tiếu yếu đuối lung lay, có thể té ngã bất cứ lúc nào.
Đào Du Du vừa nhìn thấy cảnh này, không nghĩ gì nhiều, đi thẳng đến chỗ Dương Vi Tiếu.
“Vi Tiếu, vì sao cậu lại quỳ ở đây? Mau đứng lên.” Đào Du Du đến trước mặt Dương Vi Tiếu đưa tay muốn nâng cô dậy.
“Vo dụng thôi, mình kéo cậu ấy lâu rồi, cậu ấy sống chết cũng không chịu đứng lên.” Lý Mỹ Ngôn thấy vậy, thì thở dài nói.
“Vi Tiếu, đứng lên đi, minh đưa cậu đến linh đường, mình cũng không tin lão phu nhân sẽ gây khó dễ với chúng ta.” Đào Du Du rất tức giận, trơ mắt nhìn Dương Vi Tiếu bị người ta khi dễ đến vậy, bảo cô làm sao có thể nhịn được.
“Du Du, cảm ơn cậu, nhưng mà cậu không giúp được mình đâu, mẹ chồng mình đã tha thứ cho mình, nhưng bà không cho phép mình bước vào linh đường nhìn mặt Nguyên Tục lần cuối.” Dương Vi Tiếu nở nụ cười nhạt, cánh môi khô khẽ mấp máy, phát ra âm thanh yếu ớt, âm thanh này làm Đào Du Du hận không thể vọt vào linh đường liều mạng với lão phu nhân.
“Mình có thể giúp cậu, đi theo mình, đứng lên đi, mình đưa cậu vào, ngược lại mình muốn nhìn lão phu nhân ngăn cản mình bằng cách nào.” Đào Du Du vừa nói, vừa đưa tay túm lấy Dương Vi Tiếu đang quỳ dưới đất đứng lên, sau đó lôi kéo cánh tay cô ấy đi vào trong đại sảnh.
Vừa mới vào cửa, lại bị vài người bảo vệ mặc âu phục màu đen ngăn cản bên ngoài: “Phu nhân, thật xin lỗi, lão phu nhân đã dặn dò, cô không thể vào.”
“Tôi và Thác Ngọc tiên sinh đến đây phúng viếng tiên sinh Thác Ngọc Nguyên Tục, thế nào? Quý phủ đối đãi với khách như thế sao?” Đào Du Du nhìn bảo vệ ngăn cản mình và Dương Vi Tiếu, lạnh giọng hỏi.
Hai người bảo vệ nghe vậy, liếc mắt nhìn nhau, sau đó quay đầu nhìn về phía Thác Ngọc Mộ Dã đang đứng cúi đầu trước linh đường, rồi một người quay đầu lại, xoay người đi đến chỗ lão phu nhân đang cùng người nha đáp trả lễ Thác Ngọc Mộ Dã.
Đào Du Du biết, nếu không xin phép lão phu nhân, bọn họ sẽ không cho cô và Dương Vi Tiếu đi vào, vì vậy chỉ có thể hy vọng Thác Ngọc Mộ Dã giải vây giúp mình thôi.
Sau khi bảo vệ thông báo với lão phu nhân, bà ta quay đầu nhìn thoáng qua Đào Du Du, sau đó nói với Thác Ngọc Mộ Dã đang đứng trước mặt: “Vị tiểu thư này nói đi cùng với cậu, là như thế sao?”
“Bác gái thấy người đi cùng với con, sẽ ngăn cản ở bên ngoài sao?” Thác Ngọc Mộ Dã cũng nhẹ nhàng trả lời, thản nhiên liếc mắt nhìn Đào Du Du, cố ý nói.
“Vậy thì không đi cùng với cậu rồi.” Lão phu nhân nghe xong sắc mặt lại lạnh lẽo, quay đầu nói với bảo vệ đang đứng phía sau lưng mình: “Có nghe lời Thác Ngọc tiên sinh nói không? Còn không đuổi những người không cần thiết đi đi.”
“Vâng, tôi đã hiểu nên làm thế nào rồi.” Bảo vệ nghe xong, lập tức xoay người chuẩn bị đi.
“Nhưng mà……….” Thác Ngọc Mộ Dã thấy thế chợt mở miệng nói: “Theo con được biết, vị tiểu thư bị các người chặn ở ngoài cửa kia, hình như là Đào quản gia của phủ Tổng Thống, con nghĩ cô ấy sẽ thay mặt ngài Tổng Thống đến phúng viêng đi? Nếu nói như vậy, bác gái, bác nên lo lắng quyết định của mình một lần nữa rồi.”
“Cái gì?” Lão phu nhân vừa nghe xong, vẻ mặt liền thay đổi, bà ngạc nhiên đến không ngờ.
“Con còn có việc, xin từ biệt trước, đúng rồi, hy vọng bác gái sẽ xử lý tốt chuyện hậu sự của anh Nguyên Tục, có thể nhanh một chút đem những sai lầm của bác trước đây đền bù lại.” Thác Ngọc Mộ Dã nói xong, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh, cũng không liếc nhìn bà một cái, lập tức xoay người đi ra cửa.
Đào Du Du đứng ở cừa không nhìn thấy Thác Ngọc Mộ Dã và lão phu nhân nói gì, chỉ nhìn thấy anh ta vừa đi tới, liền nghĩ rằng anh ta đã giải vây giúp mình, vì vậy sau khi đợi anh ta đến gần, cô liền hỏi: “Thác Ngọc tiên sinh, như thế nào? Ngài nói gì với lão phu nhân vậy? Bà ấy có thể cho chúng tôi vào không?”
“Cô chỉ cần vào là được rồi, lần này, sợ ông trời cũng không cản trở được cô. Tôi còn có việc, tôi đi trước đây.” Thác Ngọc Mộ Dã chỉ mỉm cười nhìn cô, sau đó vỗ bờ vai cô, rồi đi ra ngoài.
Đào Du Du nhìn anh ta bỏ cô ở lại rồi rời đi, nhưng lại nói ông trời cũng không dám cản cô, trong lòng nghĩ anh ta đã giúp cô xử lý tốt việc này, vì vậy vội vàng nói theo bóng lưng anh: “Cái kia, cảm ơn anh.”
“Không cần cảm ơn tôi, cảm ơn Tổng Thống là được rồi.” Thác Ngọc Mộ Dã không quay đầu lại mà chỉ phất phất tay nói.
Tống Thống?
Chuyện này có liên quan gì đến Tổng Thống chứ? Cô phải cảm ơn Tổng Thống làm gì?
Đào Du Du khó hiểu nhìn theo bóng lưng anh ta, rồi nói thầm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!