Đào Du Du ý thức được trên mặt Ngả Cầm Thị có biến hóa rất nhỏ, nhưng không dám có hành động nào khác, chỉ nhanh chóng đến phía sau chỗ ngồi của Tiểu Nho, rót cho cô bé một ly nước chanh.
Mà Tiêu Nhã Hinh ngồi bên cạnh Tiểu Nho thấy thế, lập tức nói: “Con cũng muốn.”
Đào Du Du lập tức rót cho cô một ly, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Đào Dục Huyên, dường như muốn hỏi cậu có uống hay không? Nhưng Đào Dục Huyên dường như ý thức được Đào Du Du sẽ hỏi mình, không chờ cô mở miệng, bản thân cũng không ngẩng đầu lên nói: “con không cần.”
Sau đó những người khác trên bàn bày ra sắc mặt vốn có của mình, bảy tám lời cùng nói.
“Vũ Văn phu nhân, vị công chúa Daisy này thật xinh đẹp, theo chúng tôi thấy cùng với ngài Tổng Thống môn đăng hộ đối thật xứng nha.” Phu nhân A vừa cắt bít tết trước mặt mình, vừa cười nói những lời nịnh nót.
“Đúng vậy, phải biết ngài Tổng Thống được lọt vào danh sách là một trong mười người đứng đầu thế giới vì được chào đón nhất đấy, tôi vốn đang tưởng, nếu sau này ngày Tổng Thống kết hôn, sẽ có khối người đau lòng, bây giờ nhìn thấy công chúa Daisy, tôi nghĩ mọi người nên hâm mộ và chúc phúc rồi.” phu nhân B cũng nói hùa theo.
Tiêu Nhã Hinh luôn chăm chú ăn cơm bỗng nghe các bà nói chuyện, lập tức từ trong mâm thức ăn ngon ngẩng đầu lên, nhìn về phía mọi người, nhếch miệng nói: “các bà nói chuyện giống như chú Vũ Văn lập tức kết hôn với công chúa Daisy ấy.”
“Ách………Này…………” Trên mặt phu nhân AB đều có chút xấu hổ.
“Chú muốn kết hôn không? Tiểu Nho làm cô dâu của chú được không? Mẹ nói Tiểu Nho là đứa bé đẹp nhất thế giới.” Tiểu Nho vừa nghe đến hai chữ “kết hôn”, hai mắt lập tức sáng lên, vẻ mặt lấy lòng nhìn về phía Vũ Văn Vĩ Thần.
“Này………Cô bé, không phải em nói chị mới là người xinh đẹp nhất thế giới sao?” Lời Tiểu Nho nó lập tức làm Tiêu Nhã Hinh nhíu mày, cô không vui quay đầu lại hỏi Tiểu Nho.
“Nó nói cái gì cô cũng tin, thật đúng là cô gái đáng yêu.” Đào Dục Huyên ngồi đối diện nghe cô nói như vậy, liền cười nhạo một tiếng, không chút để ý nói.
“Cậu nói cái gì? Đứa bé, có tin tôi tét mông cậu không?” Tiêu Nhã Hinh nghe lời cậu nói xong, trên mặt không nhịn được, hung dữ uy hiếp Đào Dục Huyên.
“Dục Huyên, không được vô lễ với chị như vậy, mau xin lỗi chị đi.” Đào Du Du đứng một bên xem tình huống trên bàn cơm, hơi lo lắng nhìn con trai mình không cẩn thận mạo phạm Tiêu Nhã Hinh, để lại ấn tượng xấu cho mọi người, vì vậy nhanh chóng nhỏ giọng khiển trách cậu.
“Không cần, con người lớn không chấp kẻ nhỏ.” khoát tay, lúc này ngược lại Tiêu Nhã Hinh bày ra bộ dáng rộng lượng, không để Đào Dục Huyên nói xin lỗi với mình.
“Con ăn no rồi, các vị cứ từ từ dùng.” Không ngờ Đào Dục Huyên không thèm nhìn cô một cái, để bộ đồ ăn trong tay xuống, sau đó nhìn lướt qua các vị khách, rồi lễ phép cáo lui.
Đào Du Du nhìn cậu không hề động vào đồ ăn trước mắt, vẫn không nhúc nhích nhiều lắm, cô biết đứa nhỏ mẫn cảm không thích không khí của bữa ăn này, cũng không nói thêm gì, chỉ buộc lòng nhìn cậu rời khỏi bàn ăn.
Tiểu Nho ngồi đối diện nhìn thấy Đào Dục Huyên không ăn, lập tức ôm lấy ly nước trái cây trước mặt uống “ừng ực” xong, sau đó lau miệng, rồi nói lớn với mọi người: “Tiểu Nho cũng no rồi, chúc mọi người ăn cơm vui vẻ.”
“Các vị, ngại quá, hai đứa nhỏ không hiểu chuyện đã quấy rầy hứng thú mọi người dùng cơm, tôi xin lỗi mọi người, hy vọng mọi người dùng cơm vui vẻ.” Đào Du Du bị hai đứa con làm cho sắp điên rồi, cô vội vàng nói xin lỗi mọi người, sau đó đuổi theo bọn nhỏ ra ngoài.
“Hai đứa con của Đào quản gia thật đáng yêu.” Sau khi Đào Du Du đi theo hai đứa nhỏ, công chúa Daisy cười nói.
“Nếu có thể dạy dỗ nghiêm khắc một chút, sẽ càng đáng yêu hơn.” Ngả Cầm Thị vẻ mặt không quá đa tình nói, nhưng trong giọng nói để lộ ra một tia không vui.
“Lời phu nhân nói rất có lý, phải biết rằng sinh một đứa nhỏ không dễ, hiện tại muốn dạy dỗ nó thành tài càng khó hơn, phải tốn rất nhiều tâm huyết. Nếu cha mẹ giáo dục không tốt, không thể làm được lời nói và việc làm đều mẫu mực, thật dễ làm cho thượng bất chính hạ tắc loạn.” Phu nhân C nghe vậy, xúc động nói.
Vũ Văn Vĩ Thần nghe những lời này, khẽ cau mày lại, cảm thấy nhìn không được dò số chỗ ngồi.
Thượng bất chính hạ tắc loạn?
Con gái anh bây giờ bị xem thường, không phải anh cũng có trách nhiệm sao?
“Các vị từ từ dùng, tôi cũng no rồi.” Không nghĩ trên bàn cơm này lại nghe nhóm người phụ nữ này nhao nhao, Vũ Văn Vĩ Thần cầm khăn trước mặt lên lau miệng, sau đó đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
“Con cũng chưa ăn thứ gì, thế nào lại no rồi?” Ngả Cầm Thị thấy thế, nhanh chóng nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!