“Buổi sáng sau khi ngài rời đi, Đào quản gia vào phòng làm việc cho đến bây giờ vẫn chưa đi ra ngoài.” Bộ trưởng Ẩm thực dõng dạc báo cáo.
Nếu Đào Du Du biết chuyện mình núp trong phòng làm việc ngủ nướng lại bị cấp dưới của mình mật báo thì nhất định sau này cô sẽ ra sức gây khó dễ cho kẻ đó, tiến hành công cuộc trả đũa vô sỉ.
“Phòng làm việc? cô ấy ở trong văn phòng làm cái gì?” Vũ Văn Vĩ Thần có hơi ngạc nhiên, nhíu mày hỏi.
“Chuyện này. . . . . . Tôi cũng không rõ lắm!” Bộ trưởng Ẩm thực vẻ mặt mờ mịt cúi thấp đầu xuống.
“Tôi sẽ dùng bữa sau.” Vũ Văn Vĩ Thần ném lại một câu như vậy, rồi đứng dậy ra khỏi phòng ăn, đi về phía hành lang bên trái của lầu một.
một lúc sau, anh đã đứng trước cửa “phòng làm việc của Đại quản gia Đào Du Du”. nhẹ nhàng gõ cửa hai cái, bên trong không có động tĩnh gì cả, Vũ Văn Vĩ Thần càng thêm nghi hoặc, đưa tay ra vặn nắm cửa mới phát hiện ra cửa không khóa, cạch một tiếng đã mở ra.
Mà một màn hiện ra trước mắt Vũ Văn Vĩ Thần lúc này, có nằm mơ anh cũng không bao giờ nghĩ tới.
Đào Du Du đang ngủ rất say sưa, đầu ngửa ra tựa vào thành ghế, miệng nhỏ khẽ nhếch lên, mặt hơi nghiêng sang bên phải, nước miếng trong suốt bên khóe miệng đang chảy xuống bả vai. Hai tay rất tự nhiên đặt ở trên bụng, cặp đùi phóng khoáng chồng lên nhau vắt trên mặt bàn làm việc. Tuy đồng phục được thiết kế là váy ngắn nhưng do góc độ kết hợp với tư thế chân phù hợp nên cũng không để lộ ra “cảnh sắc” gì cả.
Nhìn tướng ngủ của Đào Du Du mà trong nhất thời Vũ Văn Vĩ Thần cũng không biết mình đang có cảm giác gì, thấy buồn cười nhưng lại cười không nổi.
Người phụ nữ này, quả thực là đã phá vỡ sự hiểu biết về phụ nữ của anh từ lúc chào đời tới giờ rồi.
Sao cô có thể ngủ trong phòng làm việc với cái tư thế này chứ? Chẳng lẽ cô không lo “cảnh xuân” sẽ lộ ra sao?
nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, Vũ Văn Vĩ Thần chậm rãi đi tới trước mặt Đào Du Du, ngồi ở trên bàn làm việc, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, đến gần mặt của cô một chút, muốn nghiên cứu thật kỹ một phen.
Nước miếng bên khóe miệng vẫn chảy ra rất tự nhiên, hoàn toàn không vì lúc này có thêm một người đi vào mà dừng lại.
Cũng đúng thôi, nước miếng đâu có mắt, chủ nhân của nó muốn nó chảy thì dĩ nhiên nó phải chảy rồi.
Đào Du Du hiện giờ đang trong một giấc mộng đẹp, cô mơ thấy mình và Thác Ngọc Mộ Dã cùng ăn tối trên bãi cát mênh mông, gió biển dịu dàng thổi vào da mặt cô, thật mát mẻ, thật thoải mái.
Chỉ có điều cảm giác tốt đẹp này cũng không kéo dài được bao lâu. Đột nhiên, không hiểu vì sao, cô cảm thấy có một cơn sóng nóng bỏng đập vào mặt mình, mà bóng dáng của Thác Ngọc Mộ Dã ở trước mắt cũng dần dần trở nên mơ hồ.
Cái gì thế này?
Sóng thần sao?
Thần kinh của cô chợt căng thẳng, bất chợt mở mắt ra, phản ứng đầu tiên là phát hiện ra mình mới nằm mơ.
Mà phản ứng thứ hai chính là hét ầm lên một tiếng .
Về phần nguyên nhân cô thét chói tai, ngay khi tỉnh ngủ mà thấy một khuôn mặt phóng đại gần ngay trong gang tấc thì dù là ai cũng sẽ không nhịn được mà thét chói tai thôi.
Nhất là khi gương mặt kia chẳng phải là khuôn mặt nhỏ nhắn của cục cưng đáng yêu nhà cô, mà lại là mặt của người cô sợ hãi nhất.
Vì vậy, Đào Du Du hiển nhiên là hét ầm lên, mà rất dễ nhận thấy không phải chỉ có một mình cô là bị dọa sợ, chủ nhân của gương mặt làm cô giật mình kia cũng bị tiếng thét kinh khủng của cô mà hết hồn.
một người thì dùng mặt, người còn lại dùng âm thanh, hai người bọn họ cùng hù chết đối phương, coi như huề nhau.
“Người phụ nữ ngu ngốc này, cô định hù chết người đấy à? Làm gì mà hoảng sợ như vậy?” Vũ Văn Vĩ Thần theo thói quen đánh đòn phủ đầu trước, thể hiện bản thân đang cực kỳ khó chịu.
“Cái gì? Anh có lầm hay không? rõ ràng là anh không đúng, sao lại lén chạy đến phòng làm việc của người khác, nhìn lén người ta ngủ, anh là kẻ biến thái hả?”
Đào Du Du vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc còn chưa tỉnh táo, cũng không quan tâm đối phương là người nào, chỉ chăm chăm cãi trả lại.
“cô dám nói tôi là kẻ biến thái?” Vũ Văn Vĩ Thần nhất thời nổi nóng.
“Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Nếu không phải là biến thái thì anh nhìn lén người ta ngủ làm gì? Còn sát lại gần như vậy, anh muốn làm cái gì hả?” Đào Du Du lúc này cũng tức điên rồi, quyết không chịu yếu thế hỏi ngược lại.
Vũ Văn Vĩ Thần không ngờ Đào Du Du sẽ chất vấn, gây sự với mình, nhất thời có chút mất tự nhiên, nhưng rất nhanh, ánh mắt đảo một vòng, lại cực kỳ bá đạo nói: “Này, bây giờ đang trong giờ làm việc, hình như không được phép đi ngủ, lại còn dám lớn tiếng nói chuyện với tôi như thế, có phải cô chán sống rồi hay không?”
“Tôi. . . . . .” Đào Du Du nghe xong thì mới hoàn toàn tỉnh ngủ, nhìn bộ dạng Vũ Văn Vĩ Thần khí thế hung hăng trước mặt, cô biết lần này mình lại bị anh bắt được điểm yếu rồi. Căn cứ vào tính tình biến thái của Vũ Văn Vĩ Thần thì anh không chỉnh chết cô mới là lạ.
“Tôi cái gì mà tôi? Buồn ngủ thì về phòng mà ngủ, ở văn phòng ngủ trong tư thế này còn ra thể thống gì nữa? Rốt cuộc cô có phải là phụ nữ không đấy? đã lớn như thế rồi mà ngủ vẫn chảy nước miếng. . . . . .” Vũ Văn Vĩ Thần thấy Đào Du Du không phản bác lại nữa thì lập tức bày ra bộ dạng “bà quản gia” mà khiển trách cô.
Đào Du Du càng nghe càng đổ mồ hôi lạnh.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!